Chương 3:
Ký ức bị lãng quên bỗng nhiên ùa về dồn dập trong đầu tôi.
Cái miệng mím chặt từ từ mở to thành hình chữ O.
Cái này cái này cái này...
Má tôi nóng bừng lên một cách khó kiểm soát.
"Lục Dực?"
Nói cách khác, nam thần thời đại học của tôi??
Sếp gật đầu đáp lại.
Tuy chỉ là cái gật đầu nhẹ nhàng, niềm vui thoáng qua trong mắt lại khó có thể bỏ qua.
Chắc là vì tốt nghiệp hai ba năm rồi còn có thể gặp học, nên tôi hơi bất ngờ.
"Sao lại..."
Yêu thầm hai năm thời đại học không thành, giờ đây lại gặp lại một cách cờ.
Tôi lại rơi vào tay cùng một người đàn ông.
Hu hu hu
Người đàn ông này còn trở thành chủ nợ của tôi.
Cũng có chút vui mừng, thật sự không nhiều lắm...
Gương mặt lạnh lùng của Lục Dực trở nên dịu dàng hơn một chút.
Có lẽ vìlầnđầu thấygươngmặtđócủa ,nên khiđối diệnvới khuônmặtđó,tôi lại cảm thấy có chútxấuhổ.
"Công ty này là do mở trước khi ra nước ngoài, mọi việc ở nước ngoài đã xử lý xong hết rồi, nên về nước."
Tôi gật đầu lia lịa, trong lòng thì âm thầm tặc lưỡi.
Tòa nhà này nằm ở trung tâm thành phố, vị trí công ty còn có thể ra biển.
Lục Dực vừa tốt nghiệp đại học đã mở công ty, người đàn ông tôi thầm thật sự quá xuất sắc...
Vậy mà nghĩ đến bản thân, vẫn chỉ là một nhân viên quèn ở tầng lớp thấp nhất của công ty.
Quả nhiên, tôi không xứng với ấy.
"Nghĩ gì thế?" Giọng lạnh lùng của Lục Dực lại vang lên.
Đôi lông mày đẹp nhướng lên, trái tim nhỏ bé của tôi liền đập loạn xạ không thể kiểm soát.
Tôi cố rời mắt đi chỗ khác, giả vờ nghiêm túc.
"Dù sao thì cũng phải rõ ràng sòng phẳng, giữ kỹ tờ giấy nợ này, nếu không sau này, em sợ mình sẽ trở mặt không trả nợ đâu!"
Lục Dực dường như bị tôi chọc , khoé môi cong lên, đem tờ giấy nợ gấp gọn, cất vào túi quần.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay lưng chuẩn bị về nhà.
Sau đó phía sau lại truyền đến câu hỏi, "Lâu ngày mới gặp, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?"
Bước chân bất giác dừng lại.
Cùng nam thần ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến?
"Anh mời."
Mắt tôi sáng rực. Vừa hay vì bồi thường mà tôi phải thắt lưng buộc bụng.
Chương 4:
Trong nhà hàng Trung Quốc, món nào Lục Dực gọi cũng hợp khẩu vị của tôi.
Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của thức ăn, tôi không nhịn hít một hơi thật sâu.
"Không ngờ khẩu vị của chúng ta lại giống nhau đến thế!"
Lục Dực đáp lại một tiếng nhẹ nhàng, sau đó mỉm đưa đũa cho tôi.
Soái ca trước mặt không có , thì món ăn trước mặt nhất định phải ăn cho nhiều.
Sườn xào me là món tôi thích nhất.
Đang gặm sườn ngon lành, trong bát bỗng nhiên xuất hiện hai con tôm đã bóc vỏ. Đôi tay cầm miếng sườn định cho vào miệng của tôi ngay lập tức dừng lại.
Lục Dực đeo găng tay, vết dầu mỡ trên đầu ngón tay vẫn còn lấp lánh dưới ánh đèn.
Tôi chớp chớp mắt, chẳng phải Lục Dực rất thích sạch sẽ sao.
"Cảm… cảm ơn."
Tôi vốn định đưa tay lấy con tôm cho vào miệng, thì bàn tay đang đeo găng tay cũng đưa lại trước miệng tôi một con khác.
“Em ăn đi."
Tôi...
Tai tôi hơi đỏ lên.
"Nói cũng trùng hợp, không ngờ tốt nghiệp lâu như rồi còn có thể gặp lại."
Tôi phụ họa gật đầu.
Càng không ngờ tới chính là tôi lại rơi vào tay cùng một người đàn ông đến hai lần.
Hơn nữa còn vì thế mà mắc nợ một khoản tiền khổng lồ.
Nói hai câu, trên bàn ăn lại chìm vào im lặng.
Tôi cắn đũa, bắt đầu tìm chủ đề, "Nước ngoài tốt như , sao lại đột nhiên về nước?"
Dưới ánh đèn, ánh mắt Lục Dực bỗng trở nên sâu thẳm hơn một chút.
Tôi nghiêng nghiêng đầu.
Người đàn ông đó đặt con tôm cuối cùng vào bát của tôi, ngay cả tác tháo găng tay cũng toát lên vẻ tao nhã lạ thường.
"Trong nước có người nhung nhớ."
Ồ
Tôi biết mà!
Hôm nay coi như là trò chuyện thất bại rồi.
Mặc dù tôi biết mình không xứng với nam thần, nghe câu này lòng vẫn không khỏi có chút hụt hẫng.
Ai cơ chứ?
Là nam hay nữ?
Đang cặm cụi ăn cơm, Lục Dực lại đẩy tờ giấy nợ về phía tôi.
Bạn thấy sao?