Sếp Mặt Lạnh Gian [...] – Chương 17

17

Mất ngủ trong thời gian dài khiến tinh thần tôi cực kỳ kém. Lúc đi thường xuyên gật gà gật gù.

Kỳ lạ nhất là lúc Lục Dực đang họp, tôi nhịn không liền chống cằm ngủ thiếp đi.

Tuy nhiên, trong lúc gật gà gật gù, cằm không chống đỡ , trán đập “Rầm” một tiếng vào mặt bàn.

Tôi đập đau điếng, đồng nghiệp cũng bị dọa đến hít một ngụm khí lạnh.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Tôi xoa trán, đau đến nỗi nước mắt lưng tròng.

Lục Dực hơi nhíu mày, trong mắt chứa đựng cảm khó hiểu.

“Xin lỗi…”

Lục Dực xoay xoay cây bút trong tay không gì, quay đầu tiếp tục cuộc họp.

Tôi không nhịn đưa tay lau nước mắt.

Từ sau khi gặp người đàn ông kia, tôi đêm nào cũng lo lắng sợ hãi, khó có thể chợp mắt.

Có lẽ là do cuộc họp diễn ra rất căng thẳng, bình yên lạ thường. Tôi ngồi ở đây liền bắt đầu không nhịn mà buồn ngủ.

Cuộc họp kết thúc, Lục Dực tranh thủ lúc không có ai liền kéo tôi lại. Chưa kịp để tôi phản ứng, đầu ngón tay lạnh lẽo đã đặt lên trán tôi.

“Không muốn nghe họp đến thế sao, hửm?”

Tôi lùi lại muốn né tránh, bị Lục Dực giữ chặt gáy.

Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi lại trực tiếp hất tay Lục Dực ra.

Lục Dực bị tôi hất ra sững sờ, gương mặt lạnh lùng càng thêm lạnh lẽo.

Tôi nén sự khó chịu trong lòng, mở miệng: “Sếp Lục, ý chừng mực.”

Nói xong, tôi ôm cái đầu choáng váng quay về chỗ ngồi. Hình như còn nghe thấy người phía sau khẩy một tiếng.

18

Buổi team-building một tháng một lần vẫn diễn ra như thường lệ. Tinh thần tôi không tốt, thực sự không có tâm trạng ăn uống.

Ngồi trong góc Lục Dực ở đằng xa.

Anh chàng này từ khi ngồi xuống liền hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Những ai không biết còn tưởng ở đây có người đang nuốt mây nhả khói.

Bóng đêm đã bắt đầu buông xuống.

Tôi dứt khoát tự một ly: “Xin lỗi mọi người, nhà tôi có chút việc phải về trước, mọi người cứ tiếp tục vui vẻ nhé.”

Lục Dực liếc mắt sang.

Tôi uống cạn ly rượu, ngay cả vài giọt trên khóe môi cũng dùng đầu lưỡi liếm sạch. 

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không mà sau  khi vào khu chung cư, tôi cứ cảm thấy có người đang đi theo phía sau.

Khu chung cư cũ không có thang máy. Tiếng giày cao gót “cộc cộc cộc” vang vọng trong hành lang.

Tôi bước nhẹ nhàng, đi nhanh về phía trước, lúc rẽ ngoặt liền liếc mắt xuống dưới.

Quả nhiên có một người đàn ông đang đi theo phía sau.

Tim tôi lập tức đập loạn xạ liên hồi, tôi hận không thể cởi giày để chạy nhanh về nhà.

Mà người phía sau cũng đột nhiên tăng tốc độ. Trong gang tấc, người đàn ông phía sau đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Á! Tên nào thối tha dám đánh lén bố mày!”

Tôi dừng bước, xuống dưới. Vừa hay thấy Lục Dực vật người đàn ông kia xuống đất bằng một cú quật qua vai.

“Lục Dực?!”

Tôi lại chạy trở về.

“Sao lại chạy đến đây?”

Lục Dực một tay vặn cánh tay người đàn ông kia, lạnh lùng hừ một tiếng. Tôi cúi đầu xuống, quả nhiên lại là người đàn ông lần trước.

“Hắn ta không phải bị bắt rồi sao, sao lại ra ngoài nhanh như ?”

“Con khốn……”

Người đàn ông kia không phục, vừa mở miệng định mắng tôi. Lục Dực liền đạp một cú thật mạnh vào mông hắn ta.

Ơ…

Không thương tích gì, lại cực kỳ nhục nhã.

Lúc áp giải đến đồn cảnh sát, viên cảnh sát tiếp nhận vụ án không gì, trong mắt lại có sự áy náy rõ ràng.

Trong lòng tôi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, không khỏi có chút tức giận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...