Sếp Mặt Lạnh Gian [...] – Chương 15

Chương 15:

Mấy ngày tiếp theo, Lục Dực ngày nào cũng đi muộn về sớm. Thậm chí buổi trưa còn phải tranh thủ thời gian ra ngoài một chuyến.

Trong lòng tôi không kìm mà nổi lên bong bóng chua chát, đành phải tìm nhỏ thân để than thở.

"Tao quyết định rồi, tao vẫn ngoan ngoãn trả tiền cho ta."

Đầu dây bên kia trả lời bằng ba dấu hỏi chấm đen sì.

"Vì sao?"

"Sếp mày gì khiến mày không hài lòng?"

"Mày có đối tượng mới rồi?"

Tôi khổ trong lòng: "Có duyên mà không phận."

Vốn còn ảo tưởng có thể nối lại duyên xưa với nam thần, không ngờ tôi lại mù quáng đến .

Lại phải một tên tra nam!!!

Dựa theo nguyên tắc "mắt không thấy tim không đau", tôi bắt đầu vùi đầu vào công việc mỗi ngày.

Nhưng Lục Dực lại bắt đầu thường xuyên lảng vảng trước mặt tôi, thậm chí còn công khai gửi tin nhắn WeChat cho tôi trong giờ việc.

"Nhớ tan về nhà nấu cơm cho ."

Tôi nhíu mày liếc , không trả lời. Xem ra là vị hôn thê kia đã rời khỏi nhà rồi?

Tên tra nam!!!

Tôi bực bội viết lại một tờ giấy nợ, ký tên Lâm Hữu Hữu bằng nét chữ bay bổng.

"Sếp Lục, xin lỗi, em thấy vẫn là trả tiền cho tiện hơn."

Gửi xong, tôi trực tiếp úp điện thoại xuống bàn, xoay người đi lấy một cốc cà phê. Nhưng khi uống vào, mắt tôi lập tức sáng lên. Không ngờ lại không còn đắng nữa.

Hôm sau, Lục Dực xách theo một chiếc túi vải Stitch quen thuộc đến công ty.

Nhìn thấy chiếc túi,tôi có chút chột dạ, cúi đầu định chạy vào nhà vệ sinh. Không ngờ chàng này lại kéo tay tôi lại.

"Đồ của em, mang đến giúp em, dạo này bận quá nên quên mất."

Nghe không gì khiến người khác hiểu lầm, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, Lục Dực lại bổ sung một câu.

"Nếu thiếu gì, em cứ đến nhà lấy."

Chỉ một câu , ánh mắt của đồng nghiệp lập tức đổ dồn về phía tôi.

Cô đồng nghiệp thân thiết "đùi gà" của tôi tặc lưỡi, giơ ngón cái lên.

"Anh đừng bậy..."

Tôi nghiến răng nghiến lợi đáp lại bằng giọng nhỏ. Lục Dực khoanh tay, thản nhiên nháy mắt.

Vừa định thốt ra "lời vàng ý ngọc", điện thoại trong túi tôi bỗng nhiên đổ chuông.

Tôi như đại xá, vội vàng áp điện thoại vào tai.

"Alo, xin chào."

"Chị Lâm, tên kia quấy rối chị lúc nửa đêm hôm trước đã bị bắt rồi."

Vì đứng gần, Lục Dực cũng nghe thấy. Phản ứng của người đàn ông này còn lớn hơn cả tôi. Anh lập tức xoay người đi về phía thang máy.

Thấy tôi không nhúc nhích, ta còn quay đầu lại nhướng mày giục giã: "Em không đi sao?"

16

Trong đôi mắt to của đồng nghiệp, tôi thấy một trái tim thích hóng chuyện.

Nhớ đến chuyện vị hôn thê của …  Tôi nở một nụ xa cách mà vẫn lịch sự.

“Không cần đâu sếp Lục, tan tôi tự đi.”

Tôi không thấy sắc mặt của Lục Dực, chắc chắn là rất khó coi.

Trong văn phòng lập tức im lặng như tờ. Khi Lục Dực đi ngang qua tôi, ngay cả cơn gió thổi theo cũng trở nên lạnh lẽo.

Mười phút sau, tôi nhận tin nhắn từ nhỏ thân.

“Gần đây tiến triển thế nào rồi?”

“Tao thấy sếp của mày không tệ, có thể suy nghĩ kỹ một chút.”

Tôi dứt khoát trả lời: “Không thể nào, tao có lòng tự trọng, ta mà còn quấy rối tao nữa là tao nghỉ việc!!!”

“??”

“Anh ta rốt cuộc đã chọc giận mày thế nào?”

“Nói cho tao nghe coi.”

……

Buổi tối tan , tôi đi thẳng đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát liên lạc với tôi đưa một người đàn ông thô kệch lực lưỡng đến trước mặt tôi. Anh ta tranh thủ lúc cảnh sát không ý ngẩng đầu liếc tôi một cái.

Khuôn mặt hung dữ lại mang theo vài phần khinh thường. Ngay sau đó khi cúi đầu xuống, ta lại khôi phục dáng vẻ thành khẩn nhận lỗi.

“Cô Lâm, ta định đột nhập vào nhà để trộm cắp, may mà phản ứng của vào tối hôm đó khá nhanh nhạy.”

Nhớ đến đêm hôm đó, tôi vẫn còn hoảng sợ.

Sau đó, tôi nhận tiền bồi thường ổ khóa rồi vội vàng rời khỏi đồn cảnh sát.

Tuy nhiên, trên đường đi ra ngoài, tôi luôn có cảm giác bất an như có gai đâm sau lưng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...