Chương 13:
Sáng hôm sau đi , Lục Dực hiếm khi mặc một bộ quần áo thoải mái hơn.
Trong thoáng chốc, tôi như thấy Lục Dực thời đại học. Khóe miệng Lục Dực dần cong lên, lại tôi qua gương chiếu hậu.
Đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Em thấy chỗ nào trên mặt đẹp nhất?"
???
Tuy thắc mắc, tôi vẫn nghiêm túc trả lời: "Mắt ạ."
Quyến rũ chết người!!
Lục Dực nghiêng đầu tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Một lát sau, lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng phải nên là mũi sao?”
???
Tôi nghe mà như rơi vào sương mù, ngược lại khóe miệng Lục Dực lại nhếch lên.
Một lúc sau đó, tôi chủ xuống xe khi còn cách công ty vài trăm mét.
Người đàn ông này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách. Trước khi xuống xe, chỉ lạnh lùng buông một câu: "Tối nay tan về cùng nhau."
Chưa kịp để tôi trả lời, chiếc xe đã lao vút đi.
Tôi đứng phía sau, phẩy phẩy tay xua đi khói xe.
"Người đàn ông này sao tự dưng lại thế chứ!"
Nghỉ một ngày, giấy tờ trên bàn việc chất thành mấy chồng. Tôi đang định xắn tay áo lên việc hăng say, đồng nghiệp lại ôm chầm lấy tôi, bày tỏ nỗi nhớ nhung da diết.
"Hôm qua mày không đến, tao ăn trưa cũng chẳng thấy ngon."
"Vậy trưa nay tao thêm cho mày cái đùi gà nhé?"
Đồng nghiệp hai mắt sáng rực gật đầu lia lịa: "Được!"
Buổi trưa, đồng nghiệp tay trái cầm đùi gà, tay phải giơ lên ra hiệu bí mật với tôi.
"Vì cái này, tao sẽ kể cho mày nghe một bí mật trời."
Tôi phối hợp ghé tai lại gần.
"Sếp mặt lạnh như băng mới đến của chúng ta, hình như đang đương!"
Hả??
Trái tim tôi vô thức thắt lại.
"Sao mày biết?"
Đồng nghiệp lắc đầu thở dài: "Chẳng phải hôm qua mày không đến sao, tao tận mắt thấy sếp chở một đi từ cổng công ty."
Cổng công ty...
Chẳng phải là hôm qua đưa tôi đi báo án sao!
Đây là tự dưng bị hóng chuyện của chính mình sao?
Tôi gượng hai tiếng, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm, không ngờ đồng nghiệp lại tôi với ánh mắt tiếc nuối.
"Sau khi quay lại, tao nghe , nhà họ Lục là gia đình giàu có, bản thân ta đã có hôn ước từ nhỏ, việc chở theo con trên xe cũng là chuyện bình thường."
Chiếc đũa trong tay tôi rơi xuống.
"Có hôn ước?"
Đồng nghiệp kiên định gật đầu: "Nghe là tiểu thư nhà giàu có."
Chương 14:
Cả buổi chiều, câu đó cứ văng vẳng trong đầu tôi. Lục Dực có hôn ước từ nhỏ với một vị hôn thê...
Gần đến giờ tan , tổ trưởng bảo tôi mang tài liệu đến cho sếp. Khi tôi bước vào, Lục Dực vẫn đang chuyện điện thoại.
Tôi chỉ nghe loáng thoáng câu cuối: "Được rồi, bảo ấy ngoan ngoãn ở nhà chờ ."
Tim tôi lập tức lạnh đi một nửa.
Lục Dực cúp điện thoại, ngẩng đầu tôi: "Sao ?"
Tôi giơ tập tài liệu trong tay lên.
"Ký tên ạ."
Khi Lục Dực nhận lấy tập tài liệu, rõ ràng là có điều muốn . Tôi kìm nén nỗi chua xót trong lòng, chủ mở lời: "À đúng rồi, sếp Lục, tối nay em không đến nữa, em đến chơi, vừa hay ở lại với em, tối nay e rằng không thể nấu cơm cho ."
"À." Lục Dực đưa tập tài liệu cho tôi, tôi thấy ta như trút gánh nặng.
"Vậy , có việc gì thì gọi điện thoại."
Khoảnh khắc xoay người, hốc mắt tôi lập tức đỏ hoe. Nhìn con người như mất hồn của mình trong máy tính, tôi tự giễu nhếch mép.
May mà nghe chuyện này từ miệng đồng nghiệp. Nếu không, chẳng phải tôi trở thành tội đồ thiên cổ sao?
Buổi tối, chưa đến giờ tan , Lục Dực đã vội vàng rời đi trước. Đây không phải là phong cách của kẻ nghiện công việc như .
Chắc là tối nay có hẹn với vị hôn thê.
...
Thở dài một hơi, kìm nén sự chua xót trong mắt.
Từ giờ trở đi, người đàn ông này sẽ bị tôi vứt ra khỏi trái tim.
Bạn thấy sao?