Sếp Lớn Đi Đồn [...] – Chương 1

1.

 

Sáng sớm, một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở, đi giày cao gót, hối hả bước vào khu chung cư cao cấp, thành thạo nhập mã vào cổng.

 

Vừa bước vào phòng ngủ, ấy còn tưởng mình bị mù, rèm cửa vẫn đóng kín. 

 

Cô ấy đi tới, nhanh chóng kéo rèm cửa ra. 

 

Ánh nắng chói chang lập tức tràn ngập cả căn phòng. 

 

Trong chăn, một cái đầu tóc rối bù thò ra, yếu ớt với người phụ nữ: “Chị An! Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, chị !” 

 

Kỷ An đặt cặp tài liệu xuống, ngồi bên giường: “Gần đây bộ phim ‘Khâm Nguyên Truyền Kỳ’ rất hot, đã Diệu Tinh mua lại, dự định sản xuất thành dự án nữ chính S+.”

 

Cô ấy liếc Tống Nhĩ Nhĩ vẫn còn ngái ngủ, tăng âm lượng tiếp: “Nhĩ Nhĩ, dự án này rất phù hợp với sự chuyển mình của em.”

 

Tống Nhĩ Nhĩ mơ mơ màng màng nghe một lúc, không chịu nổi cơn buồn ngủ, lại co mình vào chăn.

 

“Chị An, không phải chị cho em nghỉ một thời gian dài sao! Gần đây em không muốn nhận phim.”

 

Giọng lầm bầm lầu bầu vang lên từ trong chăn. 

 

“Lâm Khâm Nguyên mắt ngọc mày ngài, da dẻ như ngọc. Chưa đầy mười tuổi đã nổi danh Trường An với điệu múa kinh điển, mệnh danh là mỹ nhân số một Trường An. Khi nhỏ trưởng thành, lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tư thế oai hùng, thực sự là con cưng của trời…”

 

Kỷ An lấy tiểu sử nhân vật từ trong túi ra, đọc từng câu cho nghe.

 

Đệ nhất mỹ nhân Trường An?!

 

Tống Nhĩ Nhĩ mở mắt, bật dậy khỏi chăn, lập tức tinh thần phấn chấn. 

 

“Mỹ nhân số một Trường An chẳng phải đang tả em sao?! Chị An, ký hợp đồng ngay bây giờ đi!”

 

Kỷ An đã đoán trước phản ứng của , mỗi lần gặp hình tượng nhân vật siêu đẹp đều không thể bình tĩnh.

 

Cô ấy gập tiểu sử lại, lắc đầu: “Ban đầu, chúng ta đã nắm chắc vai diễn này trong tay. Nhưng trợ lý Lưu đã tiết lộ với chị, tổng giám đốc Trình muốn giao vai nữ chính cho Giang Tinh diễn.”

 

Giang Tinh là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty, trước đây chỉ tham gia một số bộ phim mạng chi phí thấp, có chút danh tiếng. 

 

Lẽ ra loại phim này không nên giao cho Giang Tinh. 

 

Tống Nhĩ Nhĩ nhíu mày suy nghĩ một lúc, vẫn không hiểu.

 

Trình Thịnh tổng giám đốc Diệu Tinh, không biết cân nhắc lợi sao?! Rõ ràng mới là nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất công ty!

 

Cô cúi đầu, càng nghĩ càng tức, không muốn ngủ chút nào.

 

“Bên tổng giám đốc Trình , em ngốc nghếch chậm chạp, không thể đảm nhận vai diễn này, không thể diễn sự thông minh của nữ chính.” Kỷ An gương mặt đỏ bừng của , thành công thêm mắm dặm muối.

 

“Chị An, có phải em bị tổng giám đốc Trình nhắm vào không? Lần trước lẽ ra có cơ hội diễn phim của đạo diễn Lưu với ảnh đế Lý, chính ấy đã xen vào, em không chọn!” Tống Nhĩ Nhĩ nghiến răng nghiến lợi.

 

Bị như , Kỷ An bỗng nhớ ra một chuyện.

 

“Em xem hot search đi, tin tức vừa ra sáng nay. Ảnh đế Lý đã bị cấm sóng vì quấy rối nhiều nữ diễn viên, chắc chắn tất cả phim đã quay đều phải bỏ dở. Nhĩ Nhĩ, may mà lúc đó chúng ta không chọn, nếu không thì toàn bộ công sức một năm qua sẽ đổ sông đổ biển.”

 

Tống Nhĩ Nhĩ ngẩn người, lấy điện thoại ra mở hot search.

 

Hot search đầu tiên đúng là tin này.

 

Cô nhẹ nhàng đảo mắt, có phải Trình Thịnh đã biết chuyện này từ trước nên mới ngăn cản đi quay bộ phim đó không.

 

Vậy, chẳng lẽ ‘Khâm Nguyên Truyền Kỳ’ lần này cũng vì lý do tương tự?

 

“Chị An, chị có nghĩ Trình Thịnh thích em không? Dù sao em cũng xinh đẹp và hào phóng, tốt bụng và trong sáng, thích em cũng là điều bình thường mà! Nên, ấy tìm mọi cách để ngăn em tham gia vào những bộ phim có vấn đề, đúng không?”

 

Tống Nhĩ Nhĩ nheo mắt lại, như thể đã phát hiện ra bí mật lớn lao của ông chủ.

 

Kỷ An thở dài, cầm quyển sổ nhẹ nhàng vỗ đầu , hy vọng có thể đánh thức nàng tự kỷ này.

 

Cô không chịu từ bỏ, lôi điện thoại từ trong chăn ra, gọi cho Trình Thịnh.

 

“Tổng giám đốc Trình, chào buổi sáng!”

 

2.

 

“Tổng giám đốc Trình, chào buổi sáng!”

 

Giọng giả vờ dịu dàng từ điện thoại phát ra.

 

Trình Thịnh vừa mới chạy bộ buổi sáng xong, tiện tay lấy khăn lau mồ hôi.

 

Nghe thấy giọng của Tống Nhĩ Nhĩ, nhướng mày.

 

“Có chuyện gì?”

 

“Tổng giám đốc Trình, không biết dự án 'Khâm Nguyên Truyền Kỳ' có vấn đề gì không ạ?”

 

Tống Nhĩ Nhĩ không ngốc, tất nhiên không thể hỏi thẳng ông chủ có thích mình hay không, nên phải hỏi vòng vo.

 

Kỷ An bên cạnh đeo tai nghe vào, ấy đột nhiên không muốn thừa nhận Tống Nhĩ Nhĩ là nghệ sĩ mà mình đã tự tay dẫn dắt.

 

“Kịch bản 'Khâm Nguyên Truyền Kỳ' là do công ty ký, đạo diễn là do công ty chọn, nam chính cũng là nghệ sĩ của chúng ta. Tống Nhĩ Nhĩ, nghĩ tôi ngu sao? Tốn nhiều tiền để nhận một dự án có vấn đề?”

 

Trình Thịnh cong một ngón tay, day day thái dương, cảm thấy vô cùng đau đầu.

 

Đầu dây bên kia ngẩn ra, một lúc sau như không chịu từ bỏ ý định, hỏi dồn: “Vậy ông chủ! Tôi còn cơ hội nào không? Anh xem, Tống Khâm Nguyên cũng họ Tống, tôi cũng họ Tống, tôi và nữ chính có duyên lắm đấy!”

 

Anh bật loa ngoài, đi đến bàn việc ngồi xuống.

 

Dưới bàn phím còn đè một vài bức ảnh.

 

Bức ảnh đầu tiên là Chu Sầm đang nổi như cồn trong giới tài chính, mặc áo khoác lông màu xanh, bước vào một khách sạn.

 

Bức ảnh thứ hai là Tống Nhĩ Nhĩ đội mũ lưỡi trai, mặc chiếc áo khoác lông giống hệt, cũng bước vào khách sạn.

 

Anh đã nhận hai bức ảnh này từ hôm qua, hôm nay thấy vẫn thấy... Tức giận.

 

“Tống Nhĩ Nhĩ, tôi vừa gửi cho hai bức ảnh, tôi mong có thể giải thích rõ ràng. Tôi không muốn giao vai Tống Khâm Nguyên cho một diễn viên bị dính scandal.” Trình Thịnh ngồi trên ghế, híp mắt lại, cầm hai bức ảnh lên.

 

Tống Nhĩ Nhĩ bên kia điện thoại ngẩn ra.

 

Dính scandal? 

 

Cô nhíu mày, mở WeChat.

 

Kỷ An bên cạnh cũng tiến lại gần.

 

“Đây không phải là lớp trưởng hồi đại học của em sao?” Kỷ An chỉ vào người đàn ông trong bức ảnh đầu tiên hỏi.

 

Hồi đó, ấy đã đi cùng Tống Nhĩ Nhĩ tham dự buổi họp lớp, còn định mời Chu Sầm diễn viên. Kết quả thì sao, người ta không cần nghĩ ngợi đã từ chối ngay.

 

“Đúng rồi! Đây không phải là bức ảnh từ buổi họp lớp của chúng em cách đây vài ngày sao! Áo khoác lông cũng là đồng phục mà mọi người cùng đặt ... Chị An, Trình Thịnh bắt em giải thích hai bức ảnh này? Có gì mà phải giải thích chứ?! Thật là vô lý!” Tống Nhĩ Nhĩ quăng điện thoại lên giường, cả người lại nhảy vào chăn.

 

“Em thật sự phải cân nhắc kỹ, năm sau sẽ hết hợp đồng với Diệu Tinh... Hay là, chúng ta bắt đầu lại từ số 0?”

 

Tống Nhĩ Nhĩ nghiêm túc suy nghĩ, thấy rằng quả thật phải sắp xếp chuyện này.

 

Dù sao bây giờ có vẻ Trình Thịnh cũng muốn nâng đỡ người mới, là ngôi sao đang trên đỉnh cao, chắc chắn không thể chịu đựng điều này!

 

Kỷ An nhớ lại bức ảnh vừa rồi, mặc dù bị paparazzi chụp lén rất tệ, nhan sắc của Tống Nhĩ Nhĩ thật sự không thể chê vào đâu ! Dù bức ảnh có mờ mịt đến đâu cũng vẫn rất đẹp!

 

Thậm chí ấy còn muốn đăng riêng bức ảnh chụp lén của Tống Nhĩ Nhĩ lên Weibo, để lại có thể thu hút một đợt khen ngợi vẻ đẹp!

 

Tống Nhĩ Nhĩ đang suy nghĩ về việc mở studio trong tương lai, nghĩ mãi, cơn buồn ngủ lại ập đến, mí mắt bắt đầu đánh nhau dữ dội.

 

Ngay lúc này, chiếc điện thoại bị vứt ở góc phòng phát ra một tiếng gầm gừ.

 

“Tống!! Nhĩ!” “Cô ai là Trình! Bóc! Lột!”

 

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, Tống Nhĩ Nhĩ bật dậy từ trong chăn, từ từ quay đầu về phía điện thoại, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.

 

Vừa nãy quên không tắt điện thoại sao?

 

Cô lo lắng nuốt một ngụm nước bọt.

 

Đầu óc bắt đầu đi tìm mọi lý do để biện minh.

 

Dù sao thì Trình Thịnh là một kẻ tiểu nhân, chọc giận ta thì thật đáng sợ.

 

Nhưng! Vừa rồi đã gào lên ba từ “Trình Bóc Lột” to như , lại còn đầy oán hận... Toang rồi! Cô hoàn toàn không tìm ra lý do nào để giải thích.

 

Còn hơn một năm nữa mới hết hạn hợp đồng...

 

Nếu như Trình Thịnh không nuốt trôi cơn tức này, mà muốn đóng băng hoạt của thì sao? Nếu bị đóng băng, những hợp đồng quảng cáo và các lời mời diễn xuất sẽ đều tan thành mây khói!

 

Nếu tan thành mây khói thì phải bồi thường, tiền trong tài khoản của có đủ để bồi thường không? Nếu không đủ, có phải ngồi tù không...

 

“Ôi... Hu... Hu hu... Tổng giám đốc Trình, tôi sai rồi! Đừng đóng băng tôi!”

 

Hầu như chỉ trong chớp mắt, nước mắt đã tràn đầy trong mắt Tống Nhĩ Nhĩ.

 

Kỷ An đang lặng lẽ xem kịch thì ngẩn người.

 

Vốn dĩ sắc mặt Trình Thịnh bên kia điện thoại không tốt, bỗng nhiên lại nở nụ .

 

Không biết trong đầu Tống Nhĩ Nhĩ lại đang tưởng tượng gì nữa.

 

Tâm trạng Trình Thịnh rất tốt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, hơi ngước mắt, trong mắt lấp lánh vô số nụ .

 

“Tôi đã kiểm tra lịch việc của , hôm nay là ngày nghỉ. Vậy không bằng để ngôi sao lớn Tống tự mình đến đây, giải thích rõ ràng cho tôi biết, ai mới là Trình Bóc Lột.”

 

Nói xong câu này, tắt điện thoại.

 

Dù giọng điệu rất bình thường, Tống Nhĩ Nhĩ chắc chắn mình nghe thấy sự đe dọa trong đó!

 

“Chị An! Chắc chắn ấy thích em! Nếu không thì tại sao lại mời em đến nhà nhiều lần thế!” Cô hít một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, khóe mắt vẫn đỏ.

 

Kỷ An buồn không chịu nổi vẫn giả vờ bình tĩnh uống một ngụm nước.

 

Cả Diệu Tinh không biết bao nhiêu người đang mê mẩn CP này!

 

Kỷ An cũng chính là fan cuồng nhiệt của đôi “Thím Hai” này!

 

“Thím Hai” [èr shěn] là từ chơi chữ từ âm đọc của “Nhĩ Thịnh” [ěr shèng].

 

Kỷ An giám sát Tống Nhĩ Nhĩ trang điểm thật lộng lẫy. Sau đó xuống lầu, ngồi lên xe bảo mẫu.

 

Trên xe, Nhĩ Nhĩ lo lắng cắn môi.

 

“Được rồi rồi! Tống Nhĩ Nhĩ, em nhớ kỹ! Hôm nay không chỉ phải giải thích rõ ràng, mà quan trọng hơn là nhất định phải giành vai trong ‘Khâm Nguyên Truyền Kỳ’!” Kỷ An cổ vũ .

 

Tống Nhĩ Nhĩ hít một hơi thật sâu, còn chưa kịp đeo kính râm và khẩu trang đã bị Kỷ An đẩy ra khỏi cửa xe.

 

“Chị An thật sự quá tàn nhẫn...” Cô chiếc xe đang phóng đi, thở dài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...