Có thể gặp Thẩm Lẫm ở bệnh viện, là điều tôi không ngờ tới.
Hắn kiên nhẫn dỗ dành con của mình, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Nhiều năm như trôi qua, hắn không có gì thay đổi, giống như năm đó vẫn là sư huynh áo trắng của tôi.
Tôi bóng lưng hắn, không khỏi hoảng hốt.
Bảy năm trôi qua, khi hai chữ Thẩm Lẫm lăn qua đầu lưỡi lần nữa, ngược lại đã giảm đi rất nhiều cay đắng và khó chịu.
“Hựu Hựu?”
Thẩm Lẫm có chút kinh ngạc tôi.
Tôi nhẹ nhàng đáp lại, tỏ vẻ lịch sự.
“Em đến bệnh viện khám sao? Đi một mình?”
Tôi gật đầu, lại lắc đầu.
Cô bé ôm chặt cổ Thẩm Lẫm, vẻ mặt cảnh giác tôi.
Tôi bộ dạng này của bé, không khỏi nhớ tới mẹ của nó, có chút bật .
Trầm ngâm một lúc lâu, hắn vẫn mở miệng: "Buổi tối lúc em ngủ đừng đá chăn, rất dễ bị cảm lạnh.”🐳 Các phờ lô thêm Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://truyenne.net/sư huynh quan tâm.”
Hắn ôm nữ nhi, tôi có chút muốn lại thôi.
Tôi vừa mới quay đầu, bên tai liền vang lên thanh âm bén nhọn: “Dư Hựu.”
"Mẹ ơi."
Cô bé cao hứng kêu to lên, vội vã muốn nhào vào trong lòng người kia.
Phiền toái, lần này cũng không thể dễ dàng rời đi.
Kỷ Thư hung tợn trừng mắt tôi, dán sát vào Thẩm Lẫm như đang tuyên bố chủ quyền.
“Bảy năm rồi, vẫn còn ngây thơ như .”
“Dư tiểu thư thật đúng là trùng hợp.”
“Đến giờ vẫn còn theo dõi sao, Dư?”
“Kỷ Thư, em đừng rộn nữa không, hôm nay gặp Hựu Hựu đúng là ngoài ý muốn.”
“Hựu Hựu? Đã bảy năm rồi, còn gọi thân mật như .”
“Em có thể đừng cố sự như không?”
“Em cố sự, đúng, là em quấy rầy và mối đầu cờ gặp nhau, Thẩm Lẫm, đừng quên, em mới là vợ của , là mẹ của con .”
Kỷ Thư hất tay Thẩm Lẫm ra, không buông tha mà ồn.
Cô con đứng ở một bên cha mẹ tranh chấp, bĩu môi, khóc rống lên trước mặt mọi người.
Người đi tới đi lui, chúng tôi xì xào bàn tán.
Tôi mọi thứ trước mắt, đau đầu dữ dội.
“Thư ký Dư.”
Lục Dã mặc một thân vest đen, lướt qua đám người trực tiếp đi về phía tôi.
“Đi khám bác sĩ chưa?”
“Đi rồi, đang chuẩn bị đi lấy thuốc, chỉ bị cảm một chút, Lục tổng không cần lo lắng.”
Anh vươn tay dán lên trán tôi: "Đúng là không sốt.”
Hơi thở thơm mát bao quanh người Lục Dã, trong lòng nai con không khống chế nhảy loạn lên.
Tôi chóp mũi , hai gò má hơi nóng lên.
Lục Dã vươn tay nắm chặt cổ tay tôi: “Đi, chúng tôi đi lấy thuốc.”
Trong mắt Kỷ Thư đầy ác ý, lời cay nghiệt: "Ồ, Dư đúng là thủ đoạn tốt.”
Lời của tôi vừa đến bên miệng, đã bị lời của Lục Dã chặn lại: “Kỷ tiểu thư, tôi khuyên nên quan tâm trọng điểm, nếu không hạng mục Bắc Thành kia...”
Thẩm Lẫm kéo ống tay áo Kỷ Thư, mở miệng lành: "Thật ngại quá, Lục tổng, Tiểu Thư không có ác ý gì.”
“Vậy sao? Xin khuyên Thẩm tiên sinh một câu, thân là đàn ông nên quản tốt vợ mình, đừng để ta ra ngoài cắn người lung tung.”
Dứt lời, Lục Dã kéo tôi đi.
[Cái miệng trà xanh kia thật thối, thật sự rất muốn lấy thứ gì đó chặn miệng ta lại.]
[Không phải đều người cũ đều như người c.h.ế.t sao? Vậy sao Thẩm Lẫm lại không biến thành quỷ luôn đi.]
[Đôi rác rưởi kia hỏng tâm của bà xã mình. Aizzz, trời lạnh rồi, cũng nên cân nhắc cho Kỷ thị sản.]
Bạn thấy sao?