15
“Khoan đã, khoan đã!”
Lượng thông tin quá lớn khiến tôi gần như không thở nổi.
“Đầu tiên.”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Anh biết rõ người chuyện với ‘Anh đẹp trai nhất vũ trụ’ là tôi từ lâu rồi, đúng không? Không không…
“là cố từ đầu, đúng không hả?”
Giang Dịch không trả lời, chỉ đầy thích thú, nghiêng đầu tôi đang cố gắng suy luận.
“Rồi… … … Lúc họp, cậu cũng cố ý phát màn hình ra, đúng không?”
Giang Dịch lắc đầu , tay trái nắm chặt cổ tay tôi.
“Nhóc con, là em chủ nhắn tin cho tôi trước.”
“Rõ ràng là dụ tôi trước mà!”
Nụ của Giang Dịch càng trở nên ranh mãnh.
“Ồ? Vậy sao? Thôi , cứ cho là tôi đã ‘dụ dỗ’ em đi.”
“Anh!”
Tôi tức đến mức muốn cậu ta một cú, lại bị cậu ta nắm tay, kéo thẳng vào lòng.
Cằm Giang Dịch khẽ tựa lên đỉnh đầu tôi, hơi thở nóng ấm phả vào cổ, giọng trầm thấp:
“Chúng ta ở bên nhau từ bây giờ, không?”
16
Tôi và Giang Dịch nhau một cách “kín đáo”, đến mức ngày hôm sau lao công ở cổng trường đã bắt đầu chào tôi:
“Chào chị dâu chủ tịch!”
…
Tất cả đều nhờ “công lao” của Giang Dịch.
Kể từ ngày đó, Giang Dịch không còn đau đầu, không còn mỏi lưng nữa.
Người khác quan tâm hỏi đã khỏi bệnh chưa, tít mắt, mặt mày rạng rỡ mà đáp:
“Anh sao biết tôi vừa có người chứ.”
Nhưng điều này không hề ngăn cản xông vào cuộc họp và chửi bới phương án tệ của phòng tôi.
Buổi tối, khi tôi nhận lần thứ 10.086 tin nhắn từ trưởng nhóm phòng ban nhờ tôi xin xỏ giúp với sếp,
Giang Dịch liền giật lấy điện thoại trên tay tôi, ấn nút ghi âm và gửi đi.
“Tan rồi thì đừng chuyện công việc nữa.
“Với lại tìm ấy có ích gì, tôi mắng ấy chẳng qua là tiện mồm thôi.”
Tôi: “…”
Được lắm, mối này đúng là do tôi tự chuốc lấy mà.
Tôi thở dài, tựa đầu lên vai Giang Dịch.
“Này, sếp, em cảm thấy bà chủ kiểu này chẳng đáng gì cả, mỗi ngày đều bị mắng, lương thì không tăng, lỗ quá trời luôn.”
Ngón tay Giang Dịch khẽ gõ lên trán tôi.
“Ngày nào sáu múi cũng sờ, môi cũng hôn, mà còn dám lỗ?”
“Hả? Anh trai, tôi sờ bao giờ nhỉ? Sao tôi chẳng nhớ gì cả?”
Tôi nhếch miệng như kẻ lưu manh, tay không ngoan vuốt nhẹ đường nét người cá dưới áo sơ mi của .
Bất thình lình, cổ tay tôi bị nắm chặt, môi bị tấn công mạnh mẽ.
“Ưm, đừng…”
Tôi bị hôn đến chân mềm nhũn, bàn tay khẽ đẩy ra.
Nhưng không lùi mà tiến, đè tôi xuống ghế sofa.
“Nhóc con, chân thả lỏng chút, lần này là em chọc ghẹo tôi trước đấy.”
… Ôi trời, sếp cấm dục này đúng là nóng bỏng chết người.
17
Nhiều năm sau, vào một ngày thu, hoa quế vẫn thơm ngát, ánh nắng chiều nghiêng nghiêng rọi qua cửa sổ.
Tiểu Bảo, cậu con trai bập bẹ tập của tôi, hào hứng vung vẩy cuốn sổ tay cũ trên tay.
“Tiểu Bảo, sao thế? Đi chậm thôi kẻo ngã.”
“Mẹ ơi! Xem này…”
Cậu nhóc chưa sõi, gương mặt thì đầy vẻ phấn khích, chỉ vào thứ đang cầm trong tay.
“Bố… thích…”
Bàn tay nhỏ mũm mĩm của Tiểu Bảo chỉ vào cuốn sổ, tôi theo hướng ngón tay con chỉ.
Trên bìa cuốn sổ là dòng chữ:
“Giang Dịch thích Tạ Thanh Viên.”
18
“Ngày 11 tháng 9 năm 2014
Hội thao, ấy nguyện viên.
Tôi đã biết từ trước, nên mới đăng ký thi chạy 400m.
Lúc kiểm tra, cần phải ký tên.
Chậc, sao lại trùng hợp đến mức không mang bút nhỉ? Đành phải phiền nguyện viên .
Khi ấy đưa bút cho tôi, tôi không dám vào mắt ấy.
Cố chạm tay vào bút là hành cố ý của tôi.
Xin lỗi học, tôi đúng là một tên có ý đồ xấu.
“Ngày 16 tháng 12 năm 2014
Giờ trưa đến trường, trực ban trước lớp ấy. Cô ấy đứng trước cửa, đeo khẩu trang trắng, nhỏ nhắn, một lần là thấy ngay.
Cô ấy đang trộm, bị tôi bắt quả tang.
“Ngày 24 tháng 12 năm 2014
“Kỳ thi giữa kỳ, tôi và ấy cùng lên sân khấu nhận giải.”
“Buổi tối tập dượt, tôi thấy ấy, chiếc khăn quàng cổ màu hồng của ấy nằm trong tay một cậu cùng lớp.”
“Cậu đó là học sinh giỏi nhất lớp họ.
Còn tôi là học sinh giỏi nhất khối.”
“Ngày 6 tháng 1 năm 2015
Chiếc khăn quàng cổ màu hồng của ấy thật đẹp. Ánh nắng rực rỡ chiếu qua khung cửa kính lấp lánh.
Cây lục bình trong tay ấy rủ lá xuống đất, quấn lấy nhau. Cô nghiêng đầu tôi và hỏi: ‘Bạn học, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi nhỉ?'”
“Ngày 13 tháng 4 năm 2015
Buổi trưa lại gặp ấy cùng đi ăn.
Đây chẳng phải là sự cờ đầy bất ngờ gì cả, mà là kế hoạch cố ý của tôi.
Mùa xuân năm nay thật nóng, không phải mặt tôi đỏ vì thời tiết đâu.”
“Ngày 15 tháng 5 năm 2015
Khi tôi từ chối đưa số liên lạc cho một , ấy đứng bên cạnh.
Cô đó đột nhiên bật khóc, và ấy cũng đột nhiên tôi với ánh mắt đầy phẫn uất.
Cô ấy muốn tôi thích người khác sao?”
“Ngày 4 tháng 7 năm 2015
Trùng Hồ Điệp Yên Thanh Viên.
Đó là tên của ấy.
Cô ấy có đôi mắt rất đẹp.”
“Ngày 6 tháng 12 năm 2015
Cô ấy bị ốm, lại bảo rằng đây là năm cuối cấp, không muốn xin nghỉ.
Tôi muốn hỏi thăm ấy trực tiếp.
Nhưng tôi không biết với tư cách gì, hay phải dùng những lời lẽ thế nào để sự quan tâm ấy không quá xa cách, không quá phổ thông, cũng không quá đường đột.
Tôi rất thích ấy. Rất rất thích.”
Trang nhật ký cuối cùng viết vào ngày tôi vừa bắt đầu công việc, Giang Dịch bất ngờ đích thân phỏng vấn tôi.
“Cô ấy có nhận ra màn diễn xuất vụng về của tôi không?
Khi đưa hợp đồng cho ấy, tôi không phân biệt là lòng bàn tay tôi nóng hay giọng của ấy ấm áp.
Không gian riêng tư bỗng mở rộng đủ để chứa cả hai chúng tôi.
Của tôi. Của tôi. Của tôi.
Đúng , tôi là một kẻ hèn mọn.
Tôi chỉ biết chờ ấy tự ngã vào chiếc bẫy của tôi.
Cô thỏ nhỏ của tôi.”
Cuốn sổ tay thật dày, bên trong ghi lại từng chi tiết nhỏ nhặt từ “Tạ Thanh Viên thích màu hồng”, “Tạ Thanh Viên thích bánh kem dâu tây” đến “Hôm nay Tạ Thanh Viên khóc rất buồn”, “Tôi rất muốn ôm ấy”.
Nước mắt tôi không biết từ lúc nào đã thấm ướt cuốn sổ.
Những cuốn tài liệu ôn tập bất ngờ xuất hiện trên bàn học năm mười lăm tuổi, chiếc ô dư thừa khi tôi quên mang dù ngày mưa… tất cả dường như trong chớp mắt đều có lời giải thích.
Tôi từng thấy bóng lưng Giang Dịch đứng ở cửa lớp.
Nhưng chưa bao giờ dám nghĩ rằng, đó là , người đã tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Vậy mà tất cả giờ đây như một giấc mơ đẹp thời thiếu nữ, đến giờ mới trở nên rõ ràng.
“Ơ kìa, sao khóc thế, nhóc con?”
Giang Dịch không biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, hương thơm thoang thoảng của hoa quế vây quanh.
Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy :
“Giang Dịch, chúng ta hãy đi cùng nhau đến hết cuộc đời, không?”
Giang Dịch bật , tay khẽ vỗ nhẹ lưng tôi.
“Giờ mới hỏi sao? Năm mười tám tuổi đã nghĩ xong câu trả lời rồi.”
Ánh nắng phía sau chúng tôi như bức tường lấp lánh, ngăn cách bóng tối và nỗi buồn.
Khi thì tĩnh lặng, khi lại trôi qua như dòng nước.
Rực rỡ, sáng ngời, khiến người ta vừa muốn chạy đến vừa muốn né tránh.
Chỉ có bóng dáng hai người nhau hòa quyện, dưới ánh hoàng hôn kéo dài thành một ban ngày vĩnh cửu.
Chúng tôi dũng cảm và tự do.
(Hết)
Bạn thấy sao?