Trong cuộc họp công ty, tôi buồn ngủ đến mức sắp gục.
Vậy nên tôi lén mở điện thoại, nhắn tin trêu chàng sáu múi trên TikTok.
【Bé ơi, cơ thang của hơi có vấn đề, để em gác chân thử xem không nha?
【Nếu đồng ý thì bấm 1, không thì chuyển khoản em 50k.】
Giây tiếp theo, đúng hai dòng tin nhắn đó hiện nguyên xi trên màn hình lớn trong phòng họp.
Sếp lạnh lùng, mặt như núi băng, bình thản tắt chế độ trình chiếu, cầm điện thoại lên bấm vài số.
【+¥50000.】
【Đang họp, ra ngoài mà chơi.】
Tôi: ????!!
1
Trong cuộc họp, sếp núi băng chỉ vào PPT, mắng kế hoạch của bộ phận tôi giống như âm mưu gián điệp của đối thủ.
Tôi cúi đầu, giả vờ xấu hổ không biết gì, thực ra đã lén mở ứng dụng video trên điện thoại, lầm bầm trong lòng.
Giang Dịch, mắng cái gì mà mắng?
Một kế hoạch tôi sửa mười tám lần, cuối cùng chọn cái bản đầu tiên, giờ lại đứng đây mắng tôi?
Hừ! Một đồng một chất lượng. Hôm nay tôi sẽ cho thấy, rẻ mà vẫn muốn xịn là không có đâu!
2
Đang lầm bầm thì ứng dụng video bật thông báo.
【Người theo dõi “Anh đẹp trai nhất vũ trụ” vừa đăng video mới.】
Tôi lập tức nhớ tới chàng trai sáu múi mới gia nhập “hậu cung” của tôi.
Trong ánh sáng mờ ảo, cơ bụng và đường nét hình chữ V ẩn hiện…
Đường cong mượt mà, nét nào ra nét đó, đúng là cực phẩm.
Nhưng kỳ lạ là dưới video lại chẳng mấy ai tương tác.
Kéo xuống xem, toàn thấy mấy bình luận trêu chọc của tôi và mấy câu đáp trả độc miệng của ấy.
【Chị ơi, bốn góc trên dưới chỗ nào cũng đẹp.】
【Chị ơi, lễ nghĩa liêm sỉ không chữ nào chị dính nhỉ.】
【Giường tròn lãng mạn, chị có muốn thử một lần không (thả tim).】
【Còng số 8 nhà tù, có gan thì lên đi (thả tim).】
…
Dù miệng độc một chút, câu nào cũng trả lời tôi đấy thôi.
Tôi video mới nhất của ấy, chiếc quần thể thao xám kéo thấp xuống, tay lần từ cơ bụng xuống dưới…
Mạch máu căng tràn…
Hehehe, lúc đó trong đầu tôi chỉ có một chữ – “LÊN!”
Tôi lập tức lấy hết can đảm, mở hộp tin nhắn riêng với ấy.
【Bé ơi, cơ thang của hơi có vấn đề, để chị gác chân thử xem không nha?】
【Nếu đồng ý thì bấm 1, không thì chuyển khoản tôi 50k.】
Giây tiếp theo, cả phòng họp im phăng phắc.
Tôi ngẩng đầu, trên màn hình lớn hiện lên đúng hai dòng tin nhắn tôi vừa gửi.
Trên bục, sếp mặt lạnh như băng, ung dung tắt chế độ trình chiếu, rút điện thoại ra.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi nhận hai tin nhắn.
【+¥50000.】
【Đang họp, ra ngoài mà chơi.】
Nhìn tin nhắn trên màn hình, tôi chỉ muốn ngất tại chỗ.
3
Tan họp, tôi ngồi chằm chằm vào màn hình điện thoại, con trỏ cứ nhấp nháy.
Trong khung chat, có hai tin nhắn mới từ cùng một người gửi – Giang Dịch.
Anh đẹp trai nhất vũ trụ:
【Sao im re rồi?】
【Câu cá xong chạy,chị cũng giỏi ghê.】
【…1111, tôi đồng ý với chị rồi…】
【Này, gì đi chứ.】
【Nếu muốn thả thính thì thả cho đến nơi đến chốn, nửa chừng bỏ ngang là sao hả? (Ảnh chó con tội nghiệp khóc).】
Ở một khung chat khác, ông sếp cao tận 1m86 tính cục súc:
【Phương án nộp tháng trước, lại từ đầu.】
Tôi khổ, trong đầu như mớ bòng bong.
Một bên là hình ảnh sếp lúc họp, nhẹ nhàng đẩy gọng kính bạc, vest chỉnh tề, ngồi nghiêm túc xem báo cáo, nhíu mày mắng tôi xối xả.
Bên kia lại là chàng trai sáu múi mặc sơ mi trắng, dưới ánh đèn mờ ảo, uốn mình theo nhạc gợi cảm, thả thính với tôi trên mạng.
Ơ kìa! Ai mà liên tưởng nổi hai người này là một hả trời?
Và ai có thể tưởng tượng sếp nghiêm túc của tôi lại streamer gợi cảm trên mạng để kiếm tiền nuôi cả công ty chứ!
Sốc! Một giám đốc doanh nghiệp lại lấy nghề bên lề để nuôi cả công ty!
Sốc! Đóa hoa cao ngạo thực chất là… thế này đây!
Đúng là suy đồi đạo đức, liêm sỉ lễ nghĩa, địa chỉ nhà nữa chứ!
4
Ngồi ở chỗ , đầu tôi cứ hiện ra từng dòng tiêu đề sốc tận óc.
Cùng lúc đó, văn phòng cũng bắt đầu náo loạn.
“Ôi trời, vừa nãy mấy cậu thấy không? Không lẽ là của sếp à? Gửi mấy tin nhắn táo bạo thế cơ mà.”
“Không đâu, cái biệt danh sếp đặt cho ta đi – ‘Chị biến thái nổi tiếng toàn cầu’. Ai đời đặt biệt danh như thế cho chứ?”
“Phụt, haha, tôi muốn xỉu. Hay là sếp nuôi fan cuồng?”
“Cũng có thể đấy.”
“Nhưng mà ông sếp nghiêm túc thế này, lại đặt cái biệt danh ‘chói lóa’ , tôi sốc thật sự.”
Sốc thôi hả?
Mấy người mà biết sếp còn vai rộng eo thon, thi thoảng cosplay mặc đồ bó đen nữa chắc ngất luôn.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, vừa lúc Li Hi, đồng nghiệp bên cạnh, đang ngồi soi gương dặm lại lớp phấn, không thèm kiêng dè gì mà .
“Thả thính thì có ích gì đâu? Cùng lắm chỉ là trò tự an ủi của mấy bà vừa bình thường vừa tự tin thôi.”
“Cô ta nghĩ sao thế nhỉ? Một người vừa không có sắc, vừa không có tiền, lại tưởng vài câu nhắn tin trên mạng là có thể khiến ‘ trai’ thích ta thật à?”
Tôi sặc nước, ho khù khụ.
“Khụ khụ… Không sao, không sao.”
Tôi vội vàng xua tay.
Li Hi đặt bông phấn xuống, liếc tôi một cái, giọng điệu đầy châm chọc.
“Ê, Tạ Thanh Viên, sao phản ứng dữ thế? Tôi có trúng đâu?”
“Nhưng mà này, tôi không có ác ý gì đâu nha. Chỉ là thẳng tính một chút thôi, đừng để bụng.”
Không khí trong văn phòng bỗng chốc yên ắng lạ thường, dường như nhiệt độ cũng tụt xuống mấy độ.
Cả công ty đều biết Li Hi và sếp là thanh mai trúc mã, mọi người ngầm thừa nhận mối quan hệ của hai người họ.
Vì thế, ai cũng nhắm mắt ngơ trước cái thói ngày ngày không gì, thì nhiều của ta.
Tôi đảo mắt, ta từ trên xuống dưới, học theo giọng điệu châm chọc của ta mà đáp lại.
“Cô ổn không thế?
“Có bệnh thì đi khám đi, châm chọc ai hả?”
Tôi vừa dứt lời, quay đầu lại thì sếp Giang Dịch đã đứng phía sau từ lúc nào, giọng lạnh lùng vang lên.
“Này, có cần tôi thêm tiền trợ cấp tháng này cho , để thưởng vì vừa lười biếng vừa chia rẽ, khiến công ty thiệt không?”
Tôi cứng đờ quay đầu, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của ta.
Sếp trông có vẻ rất không vui, giọng vốn điềm tĩnh dù khi tức giận giờ lại rõ ràng có thêm vài phần khó chịu.
“À… Sếp.”
Tôi giật mình, tay run lên rơi điện thoại xuống đất.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nó đã Giang Dịch chụp lấy giữa không trung, một cách vững chãi.
Trong không gian yên tĩnh, tôi nghe thấy tiếng “rắc” vang lên.
Tan vỡ đi, công việc của tôi sắp bay xa rồi…
5
“Chậc, cẩn thận chút chứ… Sao trông như sắp hy sinh dũng cảm thế? Tôi đáng sợ sao?”
Giang Dịch cầm điện thoại, hơi cau mày, ánh mắt liếc qua màn hình vẫn đang sáng.
Rồi ta khựng lại.
“Thưa sếp, tôi biết là sai, thật sự tôi không biết mà! Tôi thề là tôi hoàn toàn không có ý gì không đúng mực với !”
Tôi gần như hét lên, như thể đã quyết tâm đi vào chỗ chết.
Duỗi cổ là chết, co cổ cũng chết, thôi thì liều mạng một phen! Hu hu hu!
Cả văn phòng đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt hóng hớt cháy bỏng khiến tôi không dám ngẩng mặt lên.
“Á… à… cái đó…”
Chuyện gì thế này, càng giải thích càng tệ hơn.
Tôi trân mắt khuôn mặt băng giá ngàn năm của Giang Dịch lần đầu xuất hiện vết nứt, đôi tai ta dần dần đỏ lên.
“Chuyện này… Khụ… Đi vào phòng việc của tôi trước đã.”
Giang Dịch cố giữ chút phong thái còn sót lại, bước đi như chạy trốn.
Bạn thấy sao?