8
Tổng giám đốc Hách không biết bị gì, đột nhiên lại bắt đầu theo đuổi tôi.
Có vẻ như ta không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã thua một succubus có sừng nhỏ hơn.
Đồng nghiệp ùn ùn kéo đến chỗ tôi hóng chuyện.
Thế là Tần Yến không thể trốn dưới bàn việc của tôi để quấn lấy tôi nữa.
Không chỉ , tổng giám đốc Hách còn thường xuyên sang công ty chúng tôi đi dạo vào giờ nghỉ trưa.
Tần Yến đứng trước cửa văn phòng, lạnh lùng ta.
“Liên quan đến bí mật công ty, không vào văn phòng tôi.”
Tổng giám đốc Hách rằng ta không vào.
Anh ta rất lịch sự, đứng ngay cửa, nheo mắt đầy ẩn ý khi tôi định đóng cửa.
“Tai bọn tôi thính lắm nhé.
“Đặc biệt là những succubus có sừng to như tôi.”
Thế là giờ nghỉ trưa, Tần Yến cũng không thể ăn trong văn phòng nữa.
Anh ấy ngồi bên cạnh tôi, tôi ăn mười món mặn một món canh mà thư ký chuẩn bị, ánh mắt đầy thèm thuồng.
“Anh cũng muốn ăn.”
Anh dùng chóp đuôi hình trái tim chọc vào tôi.
“Chủ nhân, hay là chúng ta sửa văn phòng, dùng vật liệu cách âm tốt hơn nhé?”
Tôi lắc đầu.
“Không cần.”
Tôi bình tĩnh :
“Chắc sẽ không có succubus nào không biết xấu hổ đến mức đi nghe lén người khác đâu nhỉ?”
Tần Yến: ?
Tôi tiếp tục châm dầu vào lửa.
“Không thể nào, không thể nào? Không phải là vì không có chủ nhân nên ghen tị đó chứ?
“Sao không tự tìm lý do đi? Chắc không phải là chỉ có cặp sừng to đùng vô dụng đúng không?
“Mà hình như tập đoàn Hách dạo này doanh thu đang giảm thì phải? Không phải là không quyến rũ nhân viên nữ nữa chứ?”
Tôi nâng cằm Tần Yến lên.
“Bảo bối, hoàn toàn khác mấy con succubus tùy tiện đó.”
Khuôn mặt của ấy ngày càng đỏ bừng, còn bên ngoài cửa lại vang lên giọng đầy khoa trương của thư ký.
“Tổng giám đốc Hách, ngài sao ?
“Ngài có thấy nóng quá không? Tôi đưa ngài vào phòng nghỉ nhé?”
Chắc không phải nóng đâu.
Mà là bị chọc tức đấy.
Nhưng tôi nhanh chóng không nổi nữa.
Trong góc văn phòng, Tần Yến giữ lấy eo tôi, khiến tôi gọi “bảo bối” không biết bao nhiêu lần.
Dù , tổng giám đốc Hách vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Nhân lúc Tần Yến đi họp, ta chặn tôi trong phòng nghỉ.
Anh ta trịnh trọng đóng cửa lại.
“Lâm Niệm Vi, thực ra đang chơi trò muốn bắt trước phải thả, đúng không?”
À đúng đúng.
Anh ta nới lỏng cà vạt.
“Từ trước đến nay, chưa có người phụ nữ nào mà tôi không quyến rũ .
“Cô có dám để tôi thật sự cám dỗ một lần không?”
Nhẹ giọng chút đi.
Chuyện này đáng tự hào lắm sao?
Tôi bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy nhanh lên.
“Thời gian của tôi rất quý giá.
“Không thể lãng phí vào những người vô dụng .”
9
Tôi nghi ngờ tổng giám đốc Hách và Tần Yến có chung một thầy dạy.
Nhưng rõ ràng tổng giám đốc Hách học giỏi hơn.
Không chỉ có thể thay đồ trong nháy mắt, mà còn biết cách tạo bầu không khí.
Dưới ánh đèn tím nhấp nháy, ta quỳ trên sàn, mặc quần tây, hết “chậc” một tiếng lại “chậc” một tiếng.
Nhưng tôi vẫn không lòng.
Không phải vì ta không hấp dẫn.
Mà là vì tôi vừa cho Tần Yến ăn no buổi trưa, giờ lòng tôi yên tĩnh như nước.
Thấy tôi không phản ứng, tổng giám đốc Hách tiếp tục nháy mắt đưa .
“Em , không muốn chạm thử vào cặp sừng lớn này sao?”
Tôi miễn cưỡng đặt tay lên sừng ta.
Đúng lúc đó, Tần Yến đen mặt xông vào phòng nghỉ, ánh mắt đầy sát khí.
Thư ký, với vẻ mặt từng trải, lặng lẽ đóng cửa giúp.
Tổng giám đốc Hách tỏ vẻ vô tội, nhún vai với Tần Yến.
“Sừng lớn cũng có nhiều phiền toái lắm đấy. Thật ra tôi rất ghen tị với cậu, sừng nhỏ nhỏ, không nặng chút nào.”
Anh ta lại nhướng mày với tôi.
“Sao thế? Chưa chạm đủ à?
“Cũng đúng, bình thường chắc không có cơ hội chạm vào sừng to thế này đâu nhỉ?”
Đôi mắt của Tần Yến lập tức đỏ hoe.
Anh ấy khàn giọng hỏi tôi:
“Em thực sự thích sừng to đến sao?”
Tôi không trả lời .
Tôi cứ có cảm giác như mình đang chuyện với hai con dê .
Nhưng tổng giám đốc Hách không đắc ý lâu.
Rất nhanh sau đó, thư ký đã điều đoạn ghi hình từ camera giám sát trong phòng nghỉ ra.
Trên màn hình chiếu khổng lồ, tổng giám đốc Hách vô cùng nỗ lực, tôi không những không chăm xem, mà còn ngáp một cái.
Dù , suốt cả ngày hôm đó, Tần Yến vẫn không thèm để ý đến tôi.
Mãi đến tối, ấy mới ôm đống quần áo của tôi, gõ cửa phòng ngủ.
Đôi mắt hoe đỏ, trông như thể đã đói lắm rồi.
Còn quần áo của tôi thì nhàu nhĩ, như thể vừa trải qua chuyện gì đó không tốt đẹp cho lắm.
Anh ấy u ám hỏi tôi:
“Em ghét bỏ vì sừng nhỏ, đúng không?”
Thật sự không phải .
Tôi thấy buồn , đưa tay định chạm vào sừng , lại gạt tay tôi ra.
Anh lướt ánh mắt qua người tôi, ánh mắt u tối khó tả.
Tôi bỗng có linh cảm chẳng lành.
Ánh mắt của như dính chặt vào người tôi.
“Nếu em thích sừng to—
“Vậy chủ nhân phải cố gắng hơn rồi.”
11
Tần Yến cho tôi nghỉ phép một tuần.
Và cả tuần đó, tôi không thể bước chân ra khỏi nhà.
Chỉ đến khi dụng cụ ăn uống cuối cùng cũng thử nghiệm xong, ấy mới chịu buông tha tôi.
Nhưng cặp sừng của vẫn không to lên là bao.
Anh thất vọng cùng cực, cuối cùng cũng nhận ra lý do—
Là vì tôi không đủ.
Chỉ khi chủ nhân thật lòng , succubus mới có thể hấp thụ đủ năng lượng để giúp sừng phát triển.
Thế là lại ôm lấy tôi, nhỏ giọng hỏi:
“Chẳng lẽ sừng nhỏ thì không xứng đáng sao?”
Tôi thực sự bất lực, đành nghiêm túc giảng đạo lý cho .
“Chúng tôi, con người, không giống các .
“Anh từng lừa dối tôi, sao có thể mong tôi ?
“Nếu muốn , thì phải biết trao đi trước.”
Tần Yến sững người.
Anh cẩn thận dụi mặt vào cổ tôi, giọng đầy mất mát:
“Nhưng chủ nhân mà.”
Tôi chưa hoàn toàn hiểu .
Chẳng phải giả vờ thích tôi chỉ để tôi sao?
Tôi lắc đầu với .
“Anh không thể tiếp tục lừa tôi nữa.”
Anh hoảng loạn ôm chặt lấy tôi.
“Không phải lừa em.
“Anh em từ cái đầu tiên. Anh thật sự, thật sự rất em.”
Tôi hoàn toàn bối rối.
“Vậy rốt cuộc điều lo lắng nếu tôi biết sự thật là gì?”
Tần Yến mím môi.
“Thực ra là một succubus bẩm sinh có khuyết điểm.”
Anh ngập ngừng một lúc, rồi khẽ:
“Anh… Anh không .”
Không ?
Vậy còn những ngày tôi chịu khổ tuần qua thì tính sao?
Tôi không tin.
Anh ấy móc tay vào tay tôi, giọng điệu nghiêm túc:
“Anh thật sự không .
“Trước khi gặp chủ nhân, ngoài môn thay đồ, đều trượt hết.”
Mặt Tần Yến lại đỏ lên.
“Nhưng sau này phát hiện, chỉ cần nghĩ đến chủ nhân, lại .
“Thậm chí chỉ cần thấy chủ nhân ở công ty, cũng không thể kiểm soát bản thân.”
Hóa ra trước đây ấy tránh tôi là vì điều này?
“Không chỉ , sừng của cũng nhỏ hơn so với các succubus khác.”
Anh thử móc tay vào tay tôi, giọng đầy lo lắng.
“Anh luôn không dám với chủ nhân những chuyện này, vì sợ chủ nhân sẽ chê bai .”
Dường như đã hạ quyết tâm, tiếp tục:
“Anh nghĩ rồi. Sau kỳ kiểm tra cuối năm này, sẽ về phẫu thuật nâng sừng.”
Tôi thật sự cạn lời.
Tôi còn buồn một thời gian, ai ngờ bí mật mà giấu lại là chuyện này?
Tôi hôn lên má , lắc đầu.
“Không cần phẫu thuật nâng sừng.”
Tôi muốn rằng tôi thực sự không để ý đến chuyện sừng nhỏ hay to.
Nhưng vẻ mặt của lại càng u ám hơn.
Mắt ngân ngấn nước.
“Chủ nhân vẫn thích sừng tự nhiên lớn hơn, đúng không?”
Đúng là…
Tôi và bọn succubus này chuyện mãi cũng không hợp nhau.
Bạn thấy sao?