Khóe môi tôi co giật.
Vậy ra Mục Tụng thích tôi.
Còn lên mạng nhờ tôi quân sư, chỉ để tán đổ chính tôi?
Chả trách hôm đó tôi chỉ vì bước chân trái vào công ty trước, đã tăng lương thêm một triệu.
Tôi cứ tưởng Mục Tụng lương tâm trỗi dậy.
Không lâu sau, đăng một bài viết kèm hình ảnh lên mạng xã hội.
“Sắp đi ăn tối dưới ánh nến với ấy rồi.”
Tôi khi nào là ăn tối dưới ánh nến chứ?
Tài khoản mạng xã hội của , “Ông chủ vui vẻ”, ngày nào cũng đăng nhật ký theo đuổi nào đó.
Khụ, tôi tên là Ninh Hỉ Duyệt!
Lúc đó tôi chẳng nghĩ gì nhiều.
Rất nhiều người theo dõi việc “theo đuổi vợ”.
Bên dưới bình luận: “Ây dô, ăn ~ tối ~ dưới ~ ánh ~ nến ~ cơ đấy!”
“Để mông ở đây, đá một phát đi!”
“Đừng ăn xong rồi lại hôn nhau đấy nhé.”
“Ôi trời, tôi phải lấy pháo rocket bắn hai người thôi!”
Tôi đọc lướt qua các bình luận, cảm thấy mặt mình nóng ran.
Biết chính là Mục Tụng, và kia là tôi, tôi bỗng thấy mấy bài đăng của thật kỳ quặc.
Anh chỉnh sửa từng chữ trong phương án của tôi trong văn phòng, lông mày nhíu chặt như muốn kẹp chết một con ruồi, mà trong đầu toàn nghĩ:
“Cô ấy đáng quá, muốn hôn ấy. Muốn mãi mãi ở bên ấy như thế này.”
Còn tôi thì không dám nhúc nhích, chỉ sợ sai sót gì lại bị mắng chết.
Bảo sao mấy chiến lược theo đuổi tôi đề xuất lại hiệu quả thế.
Vì chính dùng để theo đuổi tôi mà!
Không hiệu quả mới lạ.
7
Tan , tôi thu dọn đồ đạc xong, gõ cửa văn phòng : “Boss, tan đi ăn tối không?”
Anh khẽ đáp: “Được, tôi xem nốt tài liệu này. Cô ra ngoài đợi tôi một chút.”
Trông y như một người cuồng công việc, vì công việc mà bỏ ăn bỏ ngủ.
Cứ như thể người vừa nhắn tin phiền tôi suốt một giờ không phải là .
“Sao vẫn chưa đến giờ tan nhỉ?
“Hay cách khác, giờ việc không ăn tối à?
“Căng thẳng quá, căng thẳng quá. Cô ấy sắp đến tìm mình rồi.
“Đã tan một giây rồi, sao ấy vẫn chưa rủ mình đi ăn?
“Hay là ấy hối hận rồi?
“Quân sư, tôi có nên nhân cơ hội này tỏ không? Nhưng nhỡ ấy từ chối thì sao?”
…
Tôi hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh.
Lúc đó, Mục Tụng từ văn phòng bước ra.
Đi ngang qua tôi, tôi ngửi hương thơm nhàn nhạt của gỗ thông từ người .
Anh ấy rất tự nhiên cầm lấy túi của tôi: “Đi thôi, đi ăn tối.”
Giọng đặc biệt bình tĩnh.
Nếu như tay ấy không run khi cầm túi thì càng tốt.
Tôi đã bắt đầu nghĩ, nếu ấy tỏ với tôi hôm nay, tôi nên dùng biểu cảm ngạc nhiên kiểu gì để không bị lộ.
Việc tôi thích Mục Tụng cũng lộn xộn và không rõ ràng, giống như việc ấy thích tôi .
8
Tôi chọn một quán nướng.
Buổi tối, quán vắng vẻ.
Mục Tụng khẽ quanh, chỉ một câu: “Ừ, môi trường cũng đấy.”
“Quán này tôi hay đến sau giờ , món thịt bò ở đây ngon cực kỳ.”
“Đi với ai?”
“Không, chỉ có tôi một mình.”
Anh ấy thở phào nhẹ nhõm.
Rồi tiếp tục nướng thịt cho tôi.
Trong không gian yên tĩnh, hai người ngồi bên bàn, tiếng lửa nổ lép bép bên tai.
Khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Ăn uống vui vẻ, tôi không giữ mồm: “Hồi đại học, có một chàng muốn tán tôi. Anh ta không biết nghe ở đâu chuyện tôi thích ăn đồ nướng, nên rủ tôi đến một quán nướng.”
Không khí bên bàn đột nhiên lạnh xuống, tay cầm kéo cũng khựng lại.
“Em đã đi à?”
Tôi vội lắc đầu: “Không. Vấn đề không phải là ăn gì, mà là ăn với ai.”
Câu trả lời của tôi hài lòng.
Đôi lông mày đang cau chặt cuối cùng cũng giãn ra.
“Kỹ thuật nướng thịt của tôi rất ổn, chắc cũng xứng đáng để ăn cùng.”
Ừ, rất xứng đáng.
9
Ăn tối xong bước ra, đúng lúc thấy một người bán hoa hồng bên đường.
Tôi đọc dòng chữ trên bảng: “Anh xem này, ở đây viết ‘Mua hoa hồng tặng ’. Lãng mạn thế. Anh không mua cho mình một bó à?”
Rồi lén liếc sang Mục Tụng bên cạnh.
Anh ấy chắc hiểu ý tôi chứ.
Tiếc là không.
Tôi đánh giá thấp độ chậm hiểu của .
Anh nhanh chóng kéo tôi rời khỏi đó.
Khi đã đi đủ xa, tránh xa đám đông ồn ào.
Anh mới dừng lại, ấm ức giải thích: “Tôi không có . Tôi vẫn độc thân. Tôi thật sự không có , càng không tặng hoa hồng cho ai. Tôi…”
“Được rồi, tôi tin.”
Anh như này mà tìm thì lạ quá.
Điểm mấu chốt không phải là độc thân, mà là chỉ cần mua một bó hoa, tặng cho tôi, tôi sẽ trở thành của ngay!
Mục Tụng không hiểu sao tôi đột nhiên tức giận.
Về đến nhà, tắm rửa xong bước ra, tôi đã nhận hơn 99+ tin nhắn từ “Ông chủ vui vẻ”.
“Hôm nay ở cùng ấy, ấy hình như không vui lắm.
“Cô ấy ghét tôi thật rồi.
“Quân sư, tôi phải sao đây?”
…
Im lặng đi, quân sư cũng đang rầu đây.
“Chờ đi, tôi tính toán rồi. Hai người trời sinh một cặp.”
Sau đó, tôi nhắn tin cho Mục Tụng qua WeChat: “Cảm ơn boss vì bữa tiệc lớn tối nay, tôi rất thích.”
Chuỗi tin nhắn không dứt cuối cùng cũng dừng lại.
10
Tôi nằm trên giường, suy nghĩ về ý nghĩa cuộc đời.
Tôi thích Mục Tụng, kiểu từ cái đầu tiên.
Hồi trước tôi học múa.
Sau đó xảy ra một vụ tai nạn xe, tôi không thể nhảy nữa.
Chính vào lúc đó, tôi gặp Mục Tụng.
Khi ấy công ty của vẫn chưa đứng đầu ngành.
Chỉ là một công ty nhỏ vay tiền mở ra.
Thậm chí buổi phỏng vấn cũng do chính tự .
Tôi không có kinh nghiệm trợ lý đặc biệt.
Dám đến phỏng vấn chỉ vì cầu tuyển dụng của công ty:
“23 tuổi, nữ, chưa kết hôn, từng đạt giải vàng cuộc thi múa. Ưu tiên tốt nghiệp Đại học Giang.”
Y như viết riêng cho tôi.
Không đến thử thì không đúng.
Tôi lại nhớ bài đăng đầu tiên của “Ông chủ vui vẻ”:
“Khó khăn lắm mới lừa người mình thích vào công ty, ấy cứ không thèm để ý đến tôi.”
Đúng là viết riêng cho tôi.
Hồi đó tôi còn tưởng là bài rap của mình ấn tượng với .
Mục Tụng là một người rất tốt.
Dù thường lạnh mặt, tính khí khó chịu, hay mắng người, thực ra không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Nhân viên bị mắng khóc, sẽ nhờ tôi mua quà đi an ủi, rồi tự trách bản thân.
Và khuôn mặt đó, thật sự rất đẹp trai.
Đẹp trai không chê vào đâu .
Nhờ tập gym nhiều năm, thân hình cũng hoàn hảo: vai rộng, eo thon, sáu múi săn chắc.
Đừng hỏi, vì tôi lén khi thay đồ rồi.
Có một trai như , tôi nằm mơ cũng đến tỉnh.
11
Tôi soạn một đoạn tin nhắn thật dài, định thổ lộ thẳng thắn với Mục Tụng.
Nhưng chưa kịp gửi đi.
Tôi đã nhận tin chuyển khoản 100 triệu từ “Ông chủ vui vẻ”.
“Cảm ơn quân sư. Từ hôm nay, mỗi lần giải quyết một vấn đề cho tôi, tôi trả 1 triệu.”
Tôi lại xóa tin nhắn tỏ .
Nhìn dãy số 0 trong tài khoản ngân hàng, lòng tôi ngập tràn hạnh phúc, thành quả của hơn một tháng nay.
Tôi nghĩ.
Thật ra, tôi cũng không vội ở bên .
Khoản tiền này đúng là quá thơm.
Cứ để Mục Tụng tiếp tục theo đuổi tôi thêm một thời gian nữa.
Tôi còn chưa kiếm đủ tiền mà.
Về chuyện tôi chỉ đạo Mục Tụng theo đuổi chính tôi.
Ngoài thân ở nước ngoài, tôi không với ai.
“Tôi cứ tưởng chuyện cậu thích ông chủ đã rõ rành rành cả công ty rồi.”
“Tại sao cậu lại nghĩ thế?”
“Tài khoản mạng xã hội của cậu tên là: ‘Muốn hôn ông chủ đến phát điên’.”
Khụ khụ khụ.
Tôi suýt bị sặc nước chết tại chỗ.
Hồi đó tiện miệng đặt bừa cái tên này.
Không ngờ phần mềm đổi tên lại tốn phí, thế là tôi cứ để dùng luôn.
May mà Mục Tụng không biết tài khoản “quân sư” kia là của tôi.
Internet đúng là một chiếc mặt nạ hoàn hảo.
Bạn thấy sao?