Vô bắt gặp vị sếp lạnh lùng, cấm dục của tôi đang trốn trong văn phòng khóc sau khi đàm phán thất bại.
Vì sợ rước họa vào thân, tôi nhanh chóng chạy thoát.
Không lâu sau, tôi nhận tin nhắn từ một người trên mạng: “Hôm nay bị người mình thích thấy mình khóc, ấy có ghét mình không nhỉ?”
Tôi đáp: “Không đâu, nước mắt đàn ông là chất kích thích phụ nữ. Cứ khóc vào lòng ấy đi.”
Ba phút sau, sếp với đôi mắt đỏ hoe, bước hụt một cái, ngã thẳng vào lòng tôi.
1
Cuộc hợp tác mà chúng tôi chuẩn bị suốt nửa tháng đã thất bại vì đối tác bất ngờ nâng giá vô lý ngay trước buổi đàm phán.
Ông chủ của tôi, Mục Tụng, đã lật bàn ngay tại chỗ.
Trên đường về công ty, bầu không khí trong xe ngột ngạt như sắp mưa.
Mục Tụng dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết ấy đang nghĩ gì.
Tôi ngồi bên cạnh, không dám thở mạnh.
Vừa trả lời tin nhắn của đồng nghiệp trên điện thoại, vừa cố gắng an ủi tinh thần mọi người.
“Thất bại lần này, có buồn không?”
Mục Tụng đột nhiên mở miệng, vỡ sự im lặng.
“À, tôi… tôi khá buồn, dù sao cũng chuẩn bị lâu như rồi.”
Anh ấy mở mắt, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường: “Ừ, đừng buồn. Những đối tác tráo trở như không đáng để hợp tác. Sau này sẽ có cơ hội tốt hơn.”
Đúng là ông chủ, bình tĩnh trước mọi biến cố, còn an ủi tôi vài câu.
“Ông chủ đúng.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Dù cuộc đàm phán thất bại, phần thưởng mà Mục Tụng hứa với mọi người vẫn giữ nguyên.
Nửa tháng qua mọi người đã rất vất vả, và là trợ lý đặc biệt của ấy, việc này do tôi phụ trách.
2
Sau khi đưa giấy tờ phê duyệt ở phòng tài chính xong, tôi gõ cửa văn phòng.
Không có ai trả lời.
Mục Tụng không có ở đây sao?
Tôi đẩy cửa bước vào.
Và bất ngờ bắt gặp cảnh Mục Tụng ngồi trên ghế, khóc không thành tiếng.
“Cái công ty chết tiệt này cũng dám bắt nạt tôi.
“Chỉ là một cuộc hợp tác cỏn con thôi mà!”
Nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt đẫm lệ của ấy qua, lông mày nhíu lại.
Chưa kịp để phản ứng, tôi đã nhanh chóng chạy khỏi văn phòng.
Sợ rằng chỉ cần chậm một giây là sẽ rước họa vào thân.
Trở lại bàn việc, cảnh tượng vừa rồi cứ hiện lên trong đầu tôi mãi.
Mục Tụng đang khóc.
Anh ấy khóc vì thất bại trong đàm phán.
Tôi cứ nghĩ loại người lạnh lùng cấm dục như ấy thì chẳng còn tuyến lệ nữa.
Người đàn ông này khi khóc, lại càng muốn ôm vào lòng.
Khoan đã.
Bị tôi bắt gặp bí mật này, ấy sẽ sa thải tôi chứ?
Đang hoảng loạn lo nghĩ, tôi nhận tin nhắn từ một người trên mạng:
“Hôm nay bị người mình thích thấy mình khóc, ấy có ghét mình không nhỉ?”
Trời ơi, cái người đầu óc toàn đương này…
3
Chúng tôi bắt đầu liên lạc với nhau từ hơn một tháng trước.
Khi đó ấy đăng một bài viết: “Mình và người mình thích là quan hệ cấp trên cấp dưới, ấy có vẻ rất sợ mình. Mình nên theo đuổi ấy thế nào đây?”
Tôi bình luận một câu: “Dễ mà, tăng lương cho ấy đi.”
Không ngờ ấy thực sự nghe theo.
Tối hôm sau, ấy nhắn tin riêng cho tôi: “Cảm ơn, cách này hiệu quả lắm. Hôm nay tăng lương cho ấy xong, ấy đã với tôi.”
Không ai thấy tiền mà không cả.
Nếu không , thì chỉ là vì tiền chưa đủ.
Phương pháp của tôi phát huy tác dụng.
Từ đó, này coi tôi như một chuyên gia .
Ngày nào cũng hỏi tôi cách để theo đuổi người mình thích.
Tất nhiên, có trả phí, mỗi lần hỏi là 200 nghìn.
Đúng là não cá vàng mà lại lắm tiền.
Tôi rất vui lòng giải đáp.
Nhưng mà ta chẳng thông suốt chút nào.
Cách bày tỏ cảm của ta là đi thả like bài đăng trên story của người thích.
“Anh đã chủ như rồi mà ấy không đáp lại. Có phải ấy ghét không?”
???
Tôi không biết gì.
Ngay cả ông sếp lạnh như tiền của tôi, Mục Tụng, cũng rảnh rỗi đi thả hai cái like trên story của tôi.
Đó chẳng lẽ là dấu hiệu ấy thích tôi sao?
Dưới sự hướng dẫn của tôi, cuối cùng này cũng bớt cứng nhắc.
Mối quan hệ của hai người dần dần cải thiện hơn một chút.
Hôm nay ấy khóc trước mặt người mình thích, chắc đang cảm thấy rất mất mặt.
4
Nhìn tin nhắn ấy gửi cho tôi.
Tôi trả lời: “Không sao đâu. Nghe câu này bao giờ chưa? Nước mắt đàn ông là chất kích thích của phụ nữ. Anh nghe tôi, cứ khóc vào lòng ấy đi.”
Phản hồi lại tôi là một khoảng im lặng dài.
Cuối cùng ấy hỏi: “Thật sự không?”
“Tôi cam đoan, nếu không tôi trả lại 200 nghìn.”
Trả lời xong tin nhắn, tôi lại bắt đầu lo lắng về cảnh của mình.
Không thể nào.
Mục Tụng chỉ có mình tôi là trợ lý đặc biệt.
Trong thời gian ngắn, chắc không tìm ai phù hợp hơn tôi.
Hơn nữa, tôi là nhân viên kỳ cựu đã theo ấy từ những ngày đầu khởi nghiệp.
Anh ấy không thể đuổi tôi .
Đang mải suy nghĩ, thì Mục Tụng đẩy cửa bước ra.
Khóc xong rồi?
Tôi vội giả vờ chăm việc.
Khi ấy đi ngang qua tôi, tôi rõ ràng cảm nhận ấy dừng lại một giây.
Tim tôi cũng theo đó mà ngừng đập.
Tuyệt đối không dám ngẩng đầu lên ấy.
Trong huống này, tuyệt đối không thể thẳng vào mắt ấy.
May là ấy chỉ dừng một chút rồi đi tiếp.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy lại quay lại.
Lần này, ấy trượt chân, ngã thẳng vào lòng tôi.
5
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận cánh tay của Mục Tụng ôm chặt lấy eo tôi.
Nước mắt vẫn còn đọng trên gương mặt ấy.
Ông tổng lạnh lùng hàng ngày, giờ lại nằm trong lòng tôi với bộ dạng này.
Mặt tôi đỏ bừng lên ngay lập tức.
“B-b-boss, boss, …”
Tôi lắp bắp không nên lời.
Nhưng ấy chẳng có ý định đứng dậy.
“Boss, không khỏe à?”
“Ừ. Thất bại vụ hợp tác này, tôi thấy khó chịu.”
Giọng khàn khàn, nghe mà khiến người ta xót xa.
Đôi mắt đẹp kia ngập đầy nước mắt.
Tôi nghĩ mình nên gì đó, liền đưa tay ôm lấy .
Để an ủi.
“Không sao đâu, boss, sau này mình sẽ gặp đối tác phù hợp hơn.”
Anh không gì.
Nhưng nụ khẽ nơi khóe môi , tôi lại thấy rất rõ.
Tôi chết lặng.
Đợi đến khi Mục Tụng cuối cùng cũng buông tôi ra và quay về văn phòng của mình, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Để kiểm chứng suy nghĩ trong đầu, tôi gõ cửa văn phòng .
Nhìn , tôi hỏi: “Boss, tan mình đi ăn tối nhé? Em nghe đồ ăn ngon sẽ tâm trạng khá hơn.”
Anh cúi đầu xử lý giấy tờ, không ngẩng lên lấy một lần.
Giọng điệu lạnh băng: “Ừ, biết rồi, ra ngoài trước đi.”
Cứ như thể người vừa ôm tôi khóc lóc cầu an ủi không phải là .
Tôi lui ra khỏi văn phòng.
Lấy điện thoại ra xem.
Một phút sau, “não cá vàng” nhắn tin: “Aaaa, ấy rủ tôi đi ăn tối, ấy quan tâm tôi. Cô ấy thích tôi rồi!”
Bạn thấy sao?