Thuần Phi tức giận, mặt mày vặn vẹo:
“Tiện nhân! Ngươi dám kiêu ngạo chỉ vì hoàng thượng sủng ái mấy lần! Chẳng qua ngươi cũng chỉ là một kẻ không ra người không ra quỷ, không xứng đứng ở đây!”
Kiếp trước, ả cũng đã từng dùng những lời lẽ này để lăng mạ tỷ tỷ của ta.
Đúng lúc đó, hoàng thượng bước vào, nghiêm giọng quát:
“Ngươi đang gì ?”
Thuần Phi lập tức thu lại vẻ kiêu ngạo, trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng, đúng với vẻ ngoài mà ả luôn giữ trước mặt hoàng thượng. Nhưng hôm nay lại cờ bị bắt gặp khi đang mắng chửi, rõ ràng là ả đã lộ ra bộ mặt thật.
Ta hoàng thượng với ánh mắt đẫm lệ, khẽ gọi:
“Hoàng thượng, Thuần Phi nương nương rằng thần thiếp không xứng đáng đứng cạnh hoàng thượng.”
Nói rồi ta cúi đầu, trông thật yếu đuối và tổn thương:
“Người không chỉ riêng thần thiếp, mà cả dòng tộc của thần thiếp cũng…” Lời chưa hết, ta đã tự khóc nức nở.
Hoàng thượng đã nghe thấy khi vừa bước vào, lập tức tiến lại ôm lấy ta, không hề Thuần Phi một cái.
Ta rúc vào lòng hoàng thượng, tay nhẹ nhàng níu lấy áo ngài, như một con thú cưng nhỏ đầy quyến rũ.
Hoàng thượng vừa vuốt ve trấn an ta, vừa quát mắng Thuần Phi:
“Thạc Quốc và Đại Tề của ta từ trước đến nay luôn có mối quan hệ thân thiết. Hơn nữa, A Tử giờ cũng đã là tần phi trong cung. Ngươi ra những lời này, có suy nghĩ kỹ chưa?”
Nói rồi, hoàng thượng không chỉ Thuần Phi cấm túc mà còn bắt ả phải xin lỗi ta.
Thuần Phi không ngờ rằng lời của mình lại bị buộc tội nặng như , liền quỳ xuống, run rẩy cầu xin:
“Hoàng thượng, thần thiếp luôn kính trọng và ngưỡng mộ ngài, sao có thể có ý nghi ngờ gì . Chỉ là…”
Ả ta đưa tay chỉ vào chiếc túi thơm trong tay Cúc Trúc:
“Chỉ là ả ta dùng pháp mê hoặc hoàng thượng, thần thiếp lo cho long thể của ngài nên mới lỡ lời.”
Tay hoàng thượng vuốt tóc ta bỗng dừng lại, nhíu mày về phía Cúc Trúc. Ta giấu mặt vào ngực ngài, giọng trầm xuống:
“Hoàng thượng, thần thiếp không có…”
Ngài luôn ghét những thứ tà thuật. Mấy năm trước, Lệ Quý Phi đã từng dùng thuật để hoàng hậu và Tứ hoàng tử, bị đày vào lãnh cung, hoàng hậu từ đó cũng không thể sinh nở .
Kiếp trước, tỷ tỷ của ta cũng bị người khác vu oan, rồi bị đày vào lãnh cung, chịu sự hành hạ của Lệ Quý Phi.
Hoàng thượng ra lệnh mang chiếc túi thơm đến xem xét kỹ. Bên trong là tro tàn và lông tóc đã bị đốt, bề mặt màu đỏ thêu những ký hiệu vặn vẹo.
Thuần Phi bình tĩnh lại, giọng nhẹ nhàng :
“Đây là do Cúc Trúc tìm thấy ở đầu giường, chỉ e là bí pháp nào đó của dòng tộc nhân thú. Thần thiếp quả thực quá lo lắng.”
Ta không khỏi thầm cảm thán thủ đoạn cao tay của Thuần Phi, khi ả liên kết ta với những điều hoàng thượng kiêng kỵ nhất.
Dù chỉ là hiểu lầm, giữa ta và hoàng thượng cũng khó tránh khỏi ngăn cách, không thể như trước tiếp tục hưởng sủng ái.
Lúc này, hoàng thượng đã không còn hứng thú với ta nữa, không còn vuốt ve ta mà chỉ nhẹ giọng gọi ta đứng dậy giải thích.
Ta quỳ xuống, ngước hoàng thượng:
“Hoàng thượng hẳn cũng biết, nữ nhân tộc Thạc khi thức tỉnh huyết mạch nhân thú, bản tính của chúng ta sẽ dần dần giống với loài vật mà mình mang huyết mạch…”
“Thần thiếp mang huyết mạch của hồ ly, và trong thời gian này, thần thiếp ngày càng sợ hãi màu đỏ và ánh lửa.”
“Lông thú trong túi thơm này luôn tỏa ra mùi mà thần thiếp khiếp sợ.”
“Đây rõ ràng là có người cố ý muốn khống chế thần thiếp.” Vừa , đôi tai và đuôi hồ ly của ta không kiềm chế mà hiện ra.
“Hơn nữa, thần thiếp từ nhỏ đã giỏi ca múa, loại tà thuật vụng về này quả thật là sự phạm với thần thiếp.”
“Dù , trong mấy ngày gần đây, Thuần Phi nương nương dù cách xa thế nào, thiếp cũng đều có thể ngửi thấy mùi đồ bị đốt trong cung của người. Điều này thần thiếp sợ đến mức mấy ngày liền không dám ra khỏi phòng.”
Ta tiến sát lại gần hoàng thượng, đôi tai hồ ly mềm mại của ta cọ nhẹ lên người ngài, cái đuôi phía sau cũng khẽ đong đưa, khiến hoàng thượng không khỏi lòng.
Ánh mắt ngài di chuyển giữa ta và chiếc túi thơm, rồi lập tức ra lệnh cho người đi điều tra.
Không lâu sau, phát hiện rằng Cúc Trúc đã vào lãnh cung mấy ngày trước và ở đó rất lâu mới trở về.
Chiếc túi thơm này cũng tìm thấy từ lãnh cung.
Thuần Phi vội vã biện minh:
“Thần thiếp không hề biết gì cả. Chắc chắn là kẻ nô tài này oán hận chuyện lần trước nên mới nghĩ ra cách báo thù tiện nhân này.”
Hoàng thượng chỉ nhẹ nhàng ra lệnh, ngay lập tức đã quyết định số phận của hai người. Thuần Phi bị giáng chức và đày vào lãnh cung.
Sau sự náo loạn đêm đó, hoàng thượng dường như đã mệt mỏi, ngài nhớ ra ta có rằng ta giỏi ca múa, bèn cầu ta biểu diễn để giúp vui cho tiệc yến sắp tới. Trong vài ngày tới, nước Tề sẽ mời các quốc vương và đại thần từ nhiều nước láng giềng, trong đó có Thạc Quốc. Hoàng thượng thấy ta nhảy múa đầy quyến rũ, liền bảo ta biểu diễn trong yến tiệc.
Tất nhiên, ta thuận theo. Đêm đó, sau tiệc yến là một đêm ân ái.
Ngày diễn ra yến tiệc, ta múa trước mặt mọi người.
Cơ thể hồ ly nhẹ nhàng, uyển chuyển, điệu múa của ta mang nét linh hoạt, như nắm vũ điệu trong lòng bàn tay, trông vô cùng đặc sắc. Bỗng nhiên, ta thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, cơ thể ta lập tức lạnh toát, suýt nữa thì sai tác.
Ngồi ở bàn tiệc của Thạc Quốc chính là Lâm Thủ Phủ, người chồng kiếp trước của ta.
Hắn đến từ một gia tộc quyền thế, quyền lực thậm chí còn lớn hơn cả hoàng tộc.
Kiếp trước, ta bị ép gả cho hắn chỉ để công cụ tranh thủ lòng trung của gia tộc.
Nhưng hắn chưa bao giờ coi trọng ta, đặc biệt là khi ta không hiểu lễ nghi và có tính cách hoạt bát.
Hắn ngày càng ghét bỏ ta, khắp nơi đều coi thường ta, cả gia đình hắn đối xử với ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Mẹ chồng ngày nào cũng bới móc, ta.
Hắn thì sủng thiếp diệt thê, để mặc cho tiểu thiếp hành hạ và châm chọc ta, thậm chí kẻ hầu cũng có thể leo lên đầu ta.
Đến khi ta ốm đau bệnh tật, hắn nhốt ta trong phòng củi, không thèm đoái hoài. Cuối cùng, ta chết cháy một cách thảm khốc trong một vụ tai nạn.
Bạn thấy sao?