Đúng lúc tôi và Chu Nghiên đang thảo luận về kiểu dáng trang phục biểu diễn, một phu nhân mặc váy Chanel màu đen, khí chất sang trọng tao nhã bước tới.“Xin hỏi, là Triệu phu nhân phải không?”Bà ấy hỏi tôi.Mặc dù không quen biết, tôi vẫn rất lịch sự trả lời:“Phải, tôi đã ly hôn rồi, bà có thể gọi tôi là Tống.”Đối phương lộ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết.”“Không sao, bà có chuyện gì không?”Lúc này đối phương mới chậm rãi :“Là thế này, tôi có một người tên là Tần Phương, năm ngoái con trai bà ấy kết hôn, tôi và người nhà đều đi tham dự hôn lễ.“Con tôi vừa thấy bộ váy cưới trên người dâu đã thích ngay.“Con bé nó chưa từng thấy bộ váy cưới nào vừa tiên khí phiêu dật lại vừa có thiết kế táo bạo như , còn đẹp hơn cả những bộ váy cưới mà nó từng thấy người mẫu mặc ở nước ngoài.“Sau khi hỏi thăm dâu mới biết bộ váy là do đích thân thiết kế và chế tác, con bé liền nhất định bắt tôi phải tìm bằng .“Cô Tống, tôi có một cầu mạo muội, hy vọng có thể thiết kế cho con tôi một bộ váy cưới độc nhất vô nhị không.”Tần Phương?Tôi nhớ ra rồi.Là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Tần thị.Đầu năm ngoái, Triệu Vũ Ninh có một hạng mục rất quan trọng muốn hợp tác với Tần thị.Để thúc đẩy hoàn thành hạng mục, tôi đã đồng ý cầu thiết kế váy cưới cho con dâu của Tần phu nhân.Bộ váy cưới đó từ khâu thiết kế đến chế tác đều vô cùng phức tạp, tôi đã mất gần bốn tháng mới hoàn thành.“Xin lỗi, vị phu nhân này, bởi vì nguyên nhân cá nhân, tạm thời tôi không có thời gian và tâm sức để quần áo, có lẽ phải khiến bà thất vọng rồi.”Đối phương lộ vẻ vô cùng tiếc nuối.Bà ấy mím môi, do dự, dường như còn muốn gì đó.Có lẽ nhớ tới lời tôi trước đó, giáo dục tốt khiến bà ấy không mở miệng nữa, chỉ nở một nụ khách sáo.“Không sao, là tôi đường đột rồi.”10Sau khi vị phu nhân kia rời đi, tôi hỏi Chu Nghiên bà ấy là ai.Chu Nghiên lắc đầu: “Hình như là đi cùng với Úc Khiết, tớ cũng không quen.”Hai người lại trò chuyện một lúc, tôi ra sân sau, lại thấy Triệu Tung kéo Viện Viện, đứng ở rìa lâu đài bơm hơi cao bốn năm mét.Hai đứa dường như đang cãi nhau.Xung quanh lâu đài chưa trải thảm xốp, hơn nữa vị trí chúng đứng rất nguy hiểm.Tim tôi suýt chút nữa lỡ mất một nhịp, theo bản năng hét lên:“Viện Viện.”Cả hai đều về phía tôi.Tai nạn xảy ra ngay trong khoảnh khắc đó.Đầu óc tôi còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã phản ứng trước, lao ra ngoài.Tôi gần như trượt dài tới đón lấy Viện Viện.May quá.Cuối cùng cũng đón con bé.Sau đó tôi lại nghe thấy một tiếng “bụp” rất lớn.Quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Tung ngã nghiêng trên sàn.Trợn to hai mắt, kinh ngạc và bàng hoàng tôi.Thằng bé dường như không dám tin, tôi lại đỡ lấy người khác, mà không đỡ lấy nó.Nhưng rất nhanh, sắc mặt nó trở nên vô cùng đau đớn, ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối.Sau tiếng kêu thảm thiết “oa”, cuối cùng thằng bé bật khóc nức nở.11Bệnh viện.Sau khi ly hôn ba tháng, lần đầu tiên tôi gặp lại Triệu Vũ Ninh.Anh ta không có gì thay đổi.Dáng người vẫn cao ráo, khuôn mặt vẫn tuấn.Là một người đàn ông mới ngoài ba mươi, ta quả thực có vốn liếng.Có ngoại hình, có tiền, có sự nghiệp.Khó trách Lương Duy Nhất muốn giữ chặt ta.Chỉ có điều sắc mặt ta lúc này không tốt lắm, âm u, ủ dột, cũng không biết ai chọc giận ta.“Tống Chi Tinh, con trai bị thương thế nào?”Tôi ngắn gọn: “Ngã.”“Tại sao không đỡ lấy thằng bé? Triệu Tung rõ ràng có thể…”“Tôi chỉ có hai tay.”“Cho nên?”“Tôi đã đỡ lấy Viện Viện.”Triệu Vũ Ninh kinh ngạc và hoang đường:“Cô điên rồi à? Triệu Tung mới là con trai ruột của !”Tôi thản nhiên nhắc nhở ta:“Kể từ ngày chúng ta ly hôn, nó đã không còn là con trai của tôi nữa, là con của và Lương Duy Nhất.”Chúng tôi lúc này đang ở trong phòng bệnh.Lương Duy Nhất ở ngay sau lưng ta, trên mặt tuy có chút bi thương.Nhưng người tinh mắt liếc qua liền biết đó là giả vờ.Sự kiện tuyết lở trước đây, đang khiến ta có khổ mà không , ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện lâu đài.Lần này, tôi là mẹ ruột và ta là mẹ kế xem như ngang tài ngang sức.Không ai tốt hơn ai.
Bạn thấy sao?