Sau Trận Tuyết Lở – Chương 2

5Kỳ nghỉ lễ kết thúc.Thứ hai, tôi đưa Hoắc Hy Viện đến trường.Ở cổng trường, tôi lấy hộp trái cây, bánh mousse đã chuẩn bị sẵn ra.Còn dặn dò con bé rằng tôi để rất nhiều, buổi trưa nhớ phải chia sẻ với các .Học kỳ này Hoắc Hy Viện mới vào học lớp một ở ngôi trường quý tộc này, vẫn đang trong quá trình thích nghi với môi trường.Cô bé thân mật hôn lên má tôi:"Con biết rồi, dì ơi, con sẽ chia sẻ với các .""Tạm biệt dì."Tôi cũng hôn lên trán con bé, mỉm :"Tạm biệt Viện Viện."Sau khi Hoắc Hy Viện đi vào trường, tôi chuẩn bị rời đi."Nghe bà đang đi bảo mẫu à?""Quả nhiên, rời khỏi bố tôi, bà chẳng là cái thá gì cả."Bên đường.Triệu Tung từ chiếc xe Rolls-Royce màu đen bước xuống, vẻ mặt đầy giễu cợt.Suýt chút nữa tôi đã quên mất, nó cũng học ở ngôi trường này.Mặc dù là con trai ruột, lúc này Triệu Tung đối với tôi mà , không khác gì những người qua đường xung quanh.Tôi thậm chí còn không muốn với nó một câu nào.Bình thản đi qua nó."Bà ở gần chúng tôi như , không lẽ nào là còn tơ tưởng ý đồ muốn quay lại với bố tôi đấy chứ?"Triệu Tung xưa nay vẫn luôn độc mồm độc miệng.Mặc dù nó mới tám tuổi, tôi đã sớm chứng kiến ​​khả năng châm chọc, đ.â.m chọt của nó.Tôi quay lại, thẳng vào mặt nó.Đã từng một lòng một dạ, vất vả nuôi nấng nó, gần như đem tất cả tuổi thanh xuân, tất cả của mình dâng hiến cho nó.Cho đến bây giờ, quan hệ mẹ con của chúng tôi lại như nước với lửa, nhau chán ghét."Yên tâm, tôi không có hứng thú với bố cậu.""Nghe gia đình các cậu đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, thế nào, vui không?"Dù sao cũng là mẹ con ruột.Muốn chọc tức con trai ruột, tôi quá hiểu rõ phải thế nào.Trên mặt Triệu Tung quả nhiên có thêm một tia tức giận.Tôi mỉm nhạt với nó, sau đó rời đi.6"Đó là con trai à?"Vừa lên xe, một giọng lạnh lùng vang lên từ phía sau.Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, thắt dây an toàn.Ánh mắt liếc về phía Hoắc Tư Diệc đang ngồi ở ghế sau.Anh ta mặc một bộ vest màu sẫm cắt may vừa vặn, khuôn mặt lạnh lùng, mày hơi nhíu lại.Ánh mắt ta quét qua bên này, dường như đang chờ đợi câu trả lời của tôi.Bất đắc dĩ, tôi khẽ đáp: "Ừm."Một tiếng lạnh phát ra từ mũi Hoắc Tư Diệc:"Tống Chi Tinh, thật là thảm ! Chồng và con trai đều cùng một giuộc, đều là đồ lang tâm cẩu phế."Anh ta bây giờ là ông chủ của tôi, tôi không thể phản bác.Hơn nữa ta cũng không sai.Hình như nghĩ đến điều gì đó, tôi yếu ớt phản bác một câu:"Là chồng cũ."7Trước đây tôi đã từng ở nhà họ Hoắc ba năm, cũng coi như khá thân thiết với Hoắc Tư Diệc.Hoắc Hy Viện là con của em ta - Hoắc Hâm.Mà Hoắc Hâm là thân nhất của tôi.Nửa năm trước, Hoắc Hâm mắc bệnh ung thư, kiên quyết muốn về nước.Hoắc Tư Diệc đưa ấy về nước điều trị.Mặc dù Hoắc Tư Diệc đã đưa đội ngũ y tế hàng đầu từ nước ngoài về nước, cuối cùng vẫn không thể cứu em mình.Trước khi qua đời, Hoắc Hâm nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giao con Hoắc Hy Viện cho tôi.Cô ấy hy vọng tôi coi Viện Viện như con ruột, chăm sóc con bé trưởng thành.Chúng tôi quen nhau năm mười hai tuổi, mười tám tuổi chia tay, hai mươi chín tuổi âm dương cách biệt.Sau ngày hôm đó, tôi chuyển đến nhà họ Hoắc, bắt đầu chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Hoắc Hy Viện.Thật ra nhà họ Hoắc không thiếu thứ gì, người giúp việc cũng có mấy người.Trong lòng tôi hiểu rõ, lúc đó Hoắc Hâm có lẽ đã biết trạng hôn nhân của tôi.Dù sao thì Triệu Vũ Ninh ngày ngày đưa Lương Duy Nhất ra ngoài khoe khoang ân ái, cả thành phố Thượng Hải, ai mà không biết.Hoắc Hâm cố tìm lý do giao Viện Viện cho tôi, trên thực tế, ấy muốn kéo tôi ra khỏi cuộc sống hôn nhân nước sôi lửa bỏng kia thì đúng hơn.Sau khi ly hôn với Triệu Vũ Ninh, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.Giống như thật sự hiểu thế nào là lùi một bước, trời cao biển rộng.Trước đó, tôi vốn định cùng Triệu Vũ Ninh sống trong thù hận cả đời.Dù có dày vò c.h.ế.t ta và Lương Duy Nhất, tôi cũng kiên quyết không ly hôn.Trừ phi ta chịu giao quyền nuôi dưỡng Triệu Tung cho tôi.Chỉ là sau này sự thật chứng minh, những kiên trì trước đây của tôi đều không đáng một xu.8Mỗi ngày tôi đều đưa Hoắc Hy Viện đi học, buổi chiều lại đón con bé về.Bởi vì mới về nước không lâu, con bé rất tò mò với mọi thứ trong nước.Hai chúng tôi thường nắm tay nhau, bỏ qua tài xế, dạo chơi trên những con phố nhỏ.Cùng nhau ngắm những món đồ kỳ lạ trước những quầy hàng rong.Tiện thể nếm thử các món ăn vặt.Kẹo hồ lô, kẹo đường, bánh gạo xào...Tôi hứa mỗi ngày sẽ cho con bé thử một món, hơn nữa đều là một phần nhỏ.Dù sao về nhà còn phải ăn tối. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...