Trong phòng khách, tôi thấy Triệu Vũ Ninh.Anh ta quả thực đang ngồi trên xe lăn, trên cổ còn đeo yếm dãi.So với dáng vẻ hăng hái, bảnh bao nửa năm trước, khác xa một trời một vực.Thật sự là ảo tưởng tan vỡ.Nhưng cũng đủ hả giận.Triệu Vũ Ninh thấy tôi rất kích , méo miệng bày tỏ với tôi sự nhớ nhung của ta, và sự hối hận sâu sắc của ta.Nói khoảng mười mấy phút, cuối cùng tôi cũng hiểu tư tưởng trung tâm của ta.Đó chính là muốn tái hợp với tôi.Mẹ kiếp…Giây phút này, ham muốn chửi thề đạt đến đỉnh điểm, tôi chỉ muốn phun c.h.ế.t ta.Nhìn tê liệt ngồi trên xe lăn, nước miếng chảy dài ba thước, mà muốn tái hợp với tôi?Tôi là loại người rất ti tiện sao?Khốn kiếp.Thôi .Nghĩ đến mục đích đến đây hôm nay, tôi nhịn.Lấy từ trong túi ra một xấp ảnh, ném vào lòng ta.Triệu Vũ Ninh khó hiểu tôi."Anh xem trước đi."Anh ta cầm ảnh lên, từ từ xem qua.Rất nhanh, sắc mặt Triệu Vũ Ninh thay đổi lớn, méo miệng hỏi tôi: "Đây… là cái gì?""Còn chưa hiểu sao? Tại sao Lương Duy Nhất lại để mỗi năm vào đầu tháng bảy đến Mỹ tìm ta, mà vừa đến cuối tháng lại để các người nhanh chóng trở về."Bởi vì đầu tháng tám ta phải bắt đầu tiếp đón một đôi cha con khác."Tháng chín, tháng mười, tháng mười một… một năm mười hai tháng, tháng nào cũng có đàn ông tìm ta , chậc chậc, thật sự là bậc thầy quản lý thời gian."Tôi cảm thấy tự thẹn không bằng."Không thể nào."Triệu Vũ Ninh kích gào lớn, gần như là gầm lên.Khiến tôi sợ hãi vội vàng lùi lại hai bước, tránh để nước bọt của hắn văng lên người."Tùy , tin hay không tin cũng không thể che giấu sự thật."Dù sao mục đích hôm nay tôi đến đây cũng đã đạt ."Không thể nào, không... thể... nào, đây... không... thể nào."Triệu Vũ Ninh suy sụp vứt những bức ảnh đi, ngồi trên xe lăn lắc lư trái phải, méo miệng thống khổ gào lên.Giờ khắc này, hắn mới thực sự bắt đầu hối hận, đau khổ.Bị người ta coi như cây ATM bao nhiêu năm, hắn đã mất đi tiền tài, gia đình, còn có cả thân thể của mình.Bây giờ bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này cũng đều là do Lương Duy Nhất ban tặng.Hắn cho rằng mình đã từng gặp chân ái, sao có thể ngờ , chỉ là bị người ta coi là lốp xe dự phòng."Lương Duy Nhất... ta... đồ tiện nhân, đồ đĩ."Thật đáng thương!Muốn mắng người, ngay cả lưỡi cũng không uốn thẳng .Kẻ phản bội cuối cùng cũng bị người khác phản bội."Ồn ào cái gì? Có thể yên tĩnh một chút không."Tiếng gào thét điên cuồng của Triệu Vũ Ninh cuối cùng cũng khiến Tôn Minh Mỹ ở trên lầu đi xuống.Sau khi thấy tôi, bà ta khựng lại, ngay sau đó nở một nụ ấm áp như gió xuân.Làm con dâu nhà họ chín năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy Tôn Minh Mỹ với tôi rạng rỡ như ."Chi Tinh đến rồi, mau ngồi đi. Ôi chao! Muốn qua sao không trước một tiếng?""Không cần, tôi phải đi rồi."Giống như sợ tôi đi mất, Tôn Minh Mỹ vội vàng tiến lên giữ chặt tôi, trên mặt nở nụ tươi như hoa:"Chuyện hai đứa tái hôn mẹ không có ý kiến, ngày mai đi thủ tục đi!"Haiz, Triệu Tung đứa trẻ này thực sự không nghe lời, con là mẹ ruột của nó đến quản nó mẹ là yên tâm nhất rồi."Tôi không nhịn , phụt một tiếng bật :"Dì à, dì đang sao? Con trai dì bây giờ bộ dạng như , một cái tôi đã muốn nôn ba ngày, còn hi vọng tôi tái hôn với hắn, tôi nghĩ quẩn đến mức nào chứ?"Còn về Triệu Tung, tôi đã không còn là mẹ nó lâu rồi, dì vẫn nên tìm con dâu khác đi!"Tôn Minh Mỹ ngây ngốc tôi:"Con, con thật sao?""Thật hơn cả trân châu."Tôi đi ra phòng khách, Triệu Tung lại xông lên, níu c.h.ặ.t t.a.y tôi:"Mẹ, con có thể ở cùng với mẹ không?""Không thể. Chính con đã , con sẽ không chọn mẹ, con chọn ở cùng với ba con, Lương Duy Nhất, còn có bà nội. Mẹ tác thành cho con."Thằng bé hoảng sợ níu lấy tôi, đôi mắt đỏ hoe, khổ sở cầu xin, gần như muốn quỳ xuống trước mặt tôi:"Mẹ, con biết sai rồi, mẹ tha thứ cho con, con muốn ở cùng với mẹ.""Mẹ mang con đi đi, con không muốn ở đây, cầu xin mẹ."Xem ra lần này Tôn Minh Mỹ bị lừa rất thảm, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng bị cho nghỉ việc hết.Tôi vào lâu như , một người giúp việc cũng không thấy.Người ba ngồi xe lăn, cộng thêm bà nội vừa bị lừa hết tiền, cuộc sống hàng ngày của Triệu Tung có thể tưởng tượng .Tôi đẩy thằng bé ra, nghiêm túc :"Nói lại lần nữa, Triệu Tung, mẹ không phải là mẹ của con, đừng gọi mẹ là mẹ nữa."Sau này phải hiểu chuyện một chút, mẹ đi đây."Triệu Tung điên cuồng lắc đầu, suy sụp khóc lớn:"Không, mẹ đừng bỏ con, mẹ ơi."Rất kỳ lạ.Trước đây cho dù thằng bé chỉ là ngã nhẹ một cái, tôi cũng sẽ đau lòng rất lâu, bây giờ cho dù nó khóc đến đứt ruột đứt gan trước mặt tôi, trong lòng tôi cũng không gợn lên một chút gợn sóng nào.Thì ra, mẫu tử cũng có hạn mức.Tiêu xài hết, thì sẽ không còn nữa.22Bốn tháng sau.Tôi quay trở lại việc, đảm nhận vị trí giám đốc kinh doanh trong công ty mới của Hoắc Tư Diệc.Tôi rất hài lòng với công việc mới, dù sao cũng quay lại công việc cũ của mình, nghiệp vụ cũng quen thuộc, đồng nghiệp đều là người quen.Thời gian việc rất linh hoạt.Buổi sáng bữa sáng cho bé con, đưa bé con đến trường, sau đó lái xe đến công ty.Ba giờ chiều tan , mua thức ăn, nấu cơm, đồ ngọt, cuối cùng đi đón bé con.Thỉnh thoảng buổi trưa còn phải xin phép sếp, đến trường cùng bé con tham gia hoạt cha mẹ - con cái gì đó.Thông thường, sếp đều sẽ đồng ý.Tất nhiên, lần nào cũng là "trường hợp thông thường", chưa bao giờ có trường hợp khác.Cuối tuần đương nhiên là nghỉ hai ngày.Phải cùng bé con đi học đàn piano, học bơi, học Taekwondo...Nghiệp vụ tôi cũng không bỏ bê.Nói ra, Trần phu nhân thật sự là quý nhân của tôi.Giới thiệu cho tôi rất nhiều bè, hơn nữa những người đó của bà ấy phần lớn đều là người giàu có, tất cả đều trong ngành y tế.Đơn đặt hàng của tôi đương nhiên cũng liên tục không ngừng.Tất nhiên, tôi cũng không phụ sự kỳ vọng của bà ấy.Mỗi tối bận rộn đến rạng sáng, thức trắng suốt ba tháng, cuối cùng cũng ra một bộ váy cưới độc nhất vô nhị và đẹp lộng lẫy.Con bà ấy sau khi thấy sản phẩm thật vô cùng vui mừng, liên tục khen rất hài lòng, còn ấy có mấy người muốn đặt váy cưới ở chỗ tôi.Đương nhiên bị tôi khéo léo từ chối.Dù sao cũng thật sự không có thời gian.
Bạn thấy sao?