Sau Tai Nạn Tôi [...] – Chương 3

05

Sáng sớm hôm sau, Lâm Miên Nhu ân cần kéo tôi đến bàn ăn.

Trên bàn ăn, người của Lâm Gia đều đã đông đủ.

“Chị ơi, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, đây là bánh kem sinh nhật mà em để lại cho chị, chị mau ăn đi rồi mình cùng nhau đến trường.”

Tôi nheo mắt lại.

Cái gọi là bánh sinh nhật đã để lại cho tôi, kem bơ quét thành một cục, thậm chí còn in hằn một bàn tay ở bên cạnh chiếc bánh.

Hai con có cùng ngày sinh nhật, một người thì tiệc tùng vui vẻ, người còn lại chỉ có chiếc bánh còn sót lại đêm qua.

 “Ồ, hóa ra hôm qua là sinh nhật của em. Chị bận xuất viện, không kịp chúc mừng sinh nhật em. Chiếc bánh này là em đặc biệt để dành cho chị sao? Cảm ơn em. Thiết kế của bàn tay này đặc biệt quá. Chị chưa thấy nó bao giờ!"

Sắc mặt ông bà Lâm và Lâm Miên Nhu có vẻ hơi sượng sùng.

Chiếc bánh này chính xác là mang về từ đồ thừa hôm qua.

Giống như mọi khi cả bốn người bọn họ đi ăn ngoài và họ sẽ gói đồ ăn thừa mang về cho tôi.

Trước đây tôi chỉ im lặng và mỉm nhận lấy.

Nhưng không ngờ tôi sẽ vạch trần họ ngay trước mặt.

Bà Lâm hắng giọng, cảm thấy có chút xấu hổ: “Chết thật, tiệc sinh nhật của Nhu Nhu đã đặt từ nửa tháng trước rồi, nhiều khách cần bố mẹ đón tiếp nên không kịp đón con.”

Không kịp đón, từ tối qua đến giờ không thấy họ hỏi tôi lấy một câu.

Tôi tỏ vẻ ngây thơ : “Mẹ đừng thế. Sinh nhật của em con quan trọng. Con chỉ xuất viện thôi mà.”

"À mẹ ơi, sinh nhật của con là khi nào ạ? Con tỉnh dậy đã quên đi rất nhiều thứ."

Bà Lâm khựng lại một lúc vì tiếng “mẹ” mà tôi gọi, lương tâm tội lỗi trong mắt bà ta hiện lên càng sâu hơn, môi mấp ma mấp máy vài cái lại không thể gì.

Ông Lâm cau mày: "Được rồi, chỉ là ngày sinh nhật thôi mà, sau này cấp lại là , việc gì phải tính toán suy nghĩ gì."

Lâm Miên Nhu oan ức tôi: "Em xin lỗi chị, tất cả đều là do có quá nhiều người đến chúc mừng sinh nhật em nên bố mẹ không kịp đến đón chị."

Sự kiêu hãnh chợt lóe lên trong mắt ta, khoe khoang sức hút của mình.

Thật đáng tiếc, đối với tôi nó chỉ như con chó mong chờ món ăn nóng hổi trong cầu tiêu mà thôi.

Tôi vỗ nhẹ vào tay mẹ và : “Ý tốt của bố con xin nhận. Sinh nhật của con chính là ngày đau đớn nhất của mẹ mà. Mẹ đã vất vả mới sinh ra con. Đáng ra con không nên tổ chức bữa tiệc hoa trương này. Sau này sinh nhật của con không cần cầu kỳ đâu mẹ."

Bà Lâm ngẩn ngơ tôi một lúc, sống mũi cay cay.

Có lẽ bà ta đã nhớ ra ai mới là đứa con mà mình đã mang thai chín tháng mười ngày, cận kề với cái chết mới sinh ra .

Bà Lâm ném chiếc bánh trên bàn vào thùng rác, đi tới vuốt ve khuôn mặt tôi: “Con , mẹ sẽ mua lại cho con chiếc bánh khác mà con thích.”

"Dạ mẹ, mẹ thật tốt bụng."

Tôi ôm mẹ và điệu bộ nũng nịu.

"À mẹ ơi, trước đây con thích ăn bánh kem vị gì thế?"

Bà Lâm cứng đờ, vòng tay đang ôm lấy tôi cũng thả lỏng một chút.

Bà ấy không biết.

Lâm Miên Nhu đứng bên cạnh, tôi bằng ánh mắt như muốn xé nát tôi.

Lần này ta trở thành người ngoài cuộc không thể hòa nhập.

Lâm Cảnh Mộc không đành lòng thấy em quý của mình bị phớt lờ, vẻ mặt khó chịu nhắc nhở ông bà Lâm.

"Nhu Nhu ngoan, lát nữa trai sẽ đưa em đến trường."

"Tốt quá đi, em cảm ơn trai."

Ông bà Lâm quay đầu lại Lâm Miên Nhu, người đang giả vờ mạnh mẽ và mỉm , thực ra đôi mắt lại đẫm lệ.

Trong chốc lát, bọn họ đều buông tôi ra và quay sang dỗ dành ta.

So với nhất thời dành cho tôi, họ vẫn đứa con mà họ đã chăm sóc từ nhỏ hơn.

06

Lâm Miên Nhu và tôi học cùng lớp.

Mọi người trong lớp thường chế nhạo và xì xào về việc một tốt bụng như Lâm Miên Nhu lại có một người chị độc ác như tôi.

Có người tôi là con nuôi của nhà họ Lâm chứ không phải người nhà họ Lâm.

Thế nên một đám người gọi tôi là lòng lang dạ sói, nông phu cùng xà.

Tôi đá đổ cái bàn trước mặt.

Một tiếng ầm lớn vang lên khiến mọi người im lặng, tròn mắt tôi.

"Ồ xin lỗi, mấy con chó tôi căng thẳng nên hơi mất kiểm soát."

Người đứng đầu nhóm của Lâm Miên Nhu nghe thấy liền lớn tiếng chửi bới: "Ý mày là gì, mày bọn tao là chó?!!"

Tôi chớp mắt : “Tao không có ý đó, nếu mày muốn hiểu ý tao như , thì ý mày chính là ý tao!”

Một loạt lời của tôi khiến cho ta chóng mặt.

Cô ta tức giận đến mức lẩm bẩm hồi lâu mới mở miệng: "Tao sẽ không tranh cãi với một đứa vô học như mày!"

"Ồ, tao hiểu rồi, mày muốn tranh luận trực tiếp với bố mẹ tao à. Không sao cả. Tao sẽ gọi điện cho họ và bảo họ đến trường ngay bây giờ."

Cô ta lập tức hoảng sợ, cho dù nhà họ Lâm không thích tôi đi nữa thì họ cũng sẽ không để người ngoài bắt nạt tôi.

Cô ta đương nhiên không dám ẩu đả với Lâm gia.

Cô ta lo lắng đến mức nhảy dựng lên: "Ý tao không phải ! Đừng gọi!"

Tôi vơ lấy điện thoại với vẻ mặt ngây thơ: "Hả? Sao lại không cần nữa ? Không sao đâu. Mày không cần phải lo tiền điện thoại của tao đâu."

 

Lúc này Lâm Miên Nhu đi tới, nhẹ nhàng : "Được rồi chị, ý của Tiểu Mễ không phải đâu. Cô ấy chuyện hơi thẳng thôi. Chị đừng suy nghĩ nhiều."

À haha.

Ý của ta là đối phương tính thẳng thắn, tôi thích kiếm chuyện nên cố hiểu sai.

Tay sai có tên Tiểu Mễ này ngay lập tức bày tỏ lòng biết ơn với Lâm Miên Nhu.

Lâm Miên Nhu mỉm an ủi, sau đó quay sang tôi : "Chị ơi, nếu trong lớp có vấn đề gì thì có thể đến tìm em. Đừng vì chuyện nhỏ mà xích mích với người khác."

Tôi không khỏi chặc lưỡi, nó phải uống bao nhiêu cân trà mới đạt đến trình độ này .

Tôi mỉm : "Đúng lúc chị cần em giúp đỡ"

"Có chuyện gì chị?"

"Cút khỏi đây!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...