“Thứ nhất, công ty con mới thành lập của Tập đoàn Tiêu Thị sẽ do công tử nhà họ Lâm – Lâm Hán Mặc – đảm nhiệm vị trí CEO.”
“Thứ hai, con út của tôi sẽ đính hôn với cậu Lâm vào tháng sau, dự kiến tổ chức lễ cưới vào năm sau. Nếu mọi người có thời gian, đến dự để chúc phúc cho hai đứa.”
Nói xong, ánh mắt bà lần lượt về phía thanh niên trẻ bên cạnh và… tôi.
“Hán Mặc, Thời Thanh.”
“Chào mọi người đi.”
Trong sự im lặng gần như tuyệt đối, tôi đứng dậy, về phía Tiêu Tình:
“Mẹ.”
Bà khẽ gật đầu mỉm .
Tôi lại quay sang, gọi:
“Anh.”
Tiêu Dược và Tiêu Trạch đồng loạt đáp lại một tiếng “Ừ”, rồi đồng thời đưa mắt sang Lục Đài – lúc này mặt đã trắng bệch – và đầy ẩn ý.
Chào hỏi xong xuôi.
Lâm Hán Mặc kéo thêm một chiếc ghế cạnh mình, đỡ tôi ngồi xuống.
“Muốn uống thêm trà không?” Anh dịu dàng hỏi.
Tôi khẽ gật đầu.
Đối diện vang lên tiếng loạt xoạt.
Tôi sang.
Lục Đài đổ cả tách trà, luống cuống lau phần nước đổ đầy trên áo, vẻ mặt cực kỳ lúng túng.
Sau khi mọi chuyện kết thúc.
Tiêu Tình như vừa sực nhớ còn việc ký hợp đồng.
“Chúng tôi rất kỳ vọng vào việc công ty của Tổng Giám đốc Lục niêm yết.”
“Chỉ cần bổ sung thêm một điều kiện nhỏ, thì có thể tiến hành hợp tác ngay. Tôi nghĩ chắc Lục tổng sẽ không để tâm đâu nhỉ?”
Lục Đài cúi gằm đầu, thất thần.
Tiểu Tiểu ngẩng cao đầu, bước vào phòng họp, đặt một tập tài liệu trước mặt Lục Đài, xoay mở nắp bút, đưa cho ta.
“Lục tổng, ký tên đi.”
Chương 10
Ba ngày trước.
Tôi đã thật tất cả với Tiểu Tiểu.
Ba tôi họ Thời, là một người mù quáng vì .
Hồi cấp hai, ông đã mẹ tôi ngay từ cái đầu tiên.
Bởi vì là con trai thứ hai không chiều trong nhà họ Thời, bố tôi cam tâm rể ở rể, một lòng vào bếp nấu ăn cho mẹ tôi.
Người ta thường con giống cha, con trai giống mẹ.
Nhà tôi chính là ví dụ điển hình cho câu đó.
Sau khi kết hôn, bố mẹ tôi sinh hai trai một .
Hai người thì tham vọng ngút trời, tranh giành từ nhỏ đến lớn chẳng lúc nào yên.
Còn tôi – con duy nhất – lại bị ép chọn chuyên ngành quản trị, thực ra chẳng hứng thú gì với việc điều hành công ty.
Nếu năm ba đại học tôi không gặp Lục Đài, có lẽ cuộc đời tôi đã cứ thế mà đi theo con đường mẹ tôi sắp đặt sẵn.
Mẹ tôi thì chuẩn kiểu “tiêu chuẩn kép”: nuông chiều bố tôi hết mực lại không chấp nhận nổi việc tôi si mê một người đàn ông.
Đặc biệt là một kẻ không gia thế, tay trắng như Lục Đài lúc đó.
Hơn nữa, bà đã sớm chọn sẵn đối tượng liên hôn cho tôi.
Khi ấy, bố tôi vừa mất chưa lâu, ai cũng đang đau buồn, không ai chịu nhường ai.
Tôi thì vì cãi nhau với mẹ mà bỏ học, trộm hộ khẩu rồi cùng Lục Đài đăng ký kết hôn.
Tôi biết, suốt những năm qua bà vẫn luôn theo dõi cuộc sống của chúng tôi.
Những năm đầu, khi công ty của Lục Đài còn loay hoay mãi không vươn lên nổi, cũng là do mẹ tôi âm thầm sức ép, mong tôi quay về.
Nhưng khi ta vượt qua khó khăn, chứng minh năng lực, mẹ tôi bắt đầu thay đổi thái độ, lặng lẽ hỗ trợ phía sau.
Trước khi tôi phát hiện Lục Đài ngoại , mẹ tôi đã có ý định chấp nhận ta, muốn công nhận người con rể này và đưa hai chúng tôi về nhà.
Chỉ tiếc là, đời không như ý.
Nếu không phải vì Lục Đài quá đáng, Có lẽ mọi chuyện đã không đi đến nước này.
Tiểu Tiểu nghe xong thì ngẩn người.
Cô ấy hỏi tôi:
“Vậy chuyện liên hôn thì sao? Cậu nghĩ thế nào?”
“Hôn ước với nhà họ Lâm cậu từ chối từ năm năm trước rồi. Giờ đồng ý lại, là vì muốn dằn mặt Lục Đài sao?”
Tôi trầm ngâm một lúc.
Có lẽ đúng là có chút vì tức giận.
Nhưng hơn thế nữa…
Tôi thực sự đã hết lòng, hết dạ.
Một đoạn cảm đã vắt kiệt sức sống và sự kiên nhẫn của tôi. Mệt mỏi rồi.
Năm xưa, mẹ và trai tôi khuyên can tôi đủ điều.
Tôi lại họ nông cạn.
Giờ sau năm năm lại, mới thấy… họ đúng.
Môn đăng hộ đối quả thật là chân lý – nó giúp tránh bao phiền phức không đáng.
Từ xưa đến nay, chẳng thiếu những ví dụ đau đớn đẫm máu.
Chỉ là tôi đã quá tự tin, tưởng mình sẽ là ngoại lệ.
Tôi bật , :
Lâm Hàn Mặc cũng ổn đấy.”
Trước kia chúng tôi từng có chút qua lại, hai nhà cũng hiểu rõ về nhau.
Anh ấy là một trong số ít những người thuộc thế hệ thứ hai trong giới mà chỉ tập trung ăn, không dính dáng đến mấy chuyện trai phức tạp.
Anh ấy đã sớm chấp nhận số phận phải kết hôn vì lợi ích, cũng chẳng để tâm việc tôi từng có một đời chồng.
Trên đời này, chuyện gì cũng phải đánh đổi.
Kết hôn rồi, chăm sóc cơ thể thật tốt, rồi sinh con.
Hai người nương tựa lẫn nhau, sống một cuộc đời yên ổn – như thế là đủ.
Thế giới của người trưởng thành, gì có chuyện gì toàn vẹn ?
Chương 11
Tiệc đính hôn diễn ra đúng như kế hoạch.
Nghe Lục Đài đã bay từ nước ngoài về để đến dự.
Nhưng bảo vệ không cho vào.
Anh ta đứng ngoài cổng đợi suốt một ngày, rồi mới rời đi.
Hôm sau, tôi đi dạo phố với Tiểu Tiểu thì cờ gặp ta.
Anh ta hỏi:
“Có thể chuyện với em một lúc không?”
Tôi chẳng còn chút hứng thú nào.
Từ ngày ký hợp đồng đến giờ, chúng tôi chưa từng gặp lại.
Nghe ta gặp nhiều trắc trở khi đưa công ty lên sàn ở nước ngoài, phải trải qua vô số vòng lận đận mới tạm coi là thành công.
Cả con người trông tiều tụy, sa sút.
Tôi nghĩ một lúc, cảm thấy đã đến lúc nên rõ mọi chuyện để cắt đứt hoàn toàn.
Đúng lúc ven đường có một quán cà phê, tôi gật đầu.
Vừa ngồi xuống, ta đã hỏi thẳng:
Tại sao?”
Tiểu Tiểu ngồi ở bàn bên cạnh, giả vờ việc tai thì vểnh lên nghe từng chữ.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, bình thản :
“Trước đây từng khuyên tôi về nhà đúng không? Giờ thì tôi về rồi đấy.”
Lục Đài biết tôi không phải xuất thân tầm thường.
Nhưng vì ngày xưa mâu thuẫn với gia đình quá lớn, tôi chẳng bao giờ nhắc đến chuyện nhà.
Bạn thấy sao?