Sau Này Anh Sẽ [...] – Chương 5

Tổng giám đốc Tiêu Dược gọi tôi vào văn phòng.

Anh ấy trông vẫn giữ bình tĩnh, tôi thì bắt đầu bất an.

“Giám đốc Tiêu, xảy ra chuyện gì sao?”

Anh tôi vài giây rồi đáp:

“Hạng An An đã mang bản kế hoạch dự án của em nhảy việc sang công ty khác. Còn lôi kéo thêm vài nhân sự chủ chốt nữa.”

“Họ đã ký hợp đồng với bên A rồi.”

Tiêu Dược gõ nhẹ cây bút lên mặt bàn.

“Người đứng sau chuyện này tên là Lục Đài. Nghe là chồng em.”

Tôi lập tức đến công ty của Lục Đài.

Anh ta tránh ánh mắt của tôi, rõ ràng có gì đó đang né tránh.

Sau hai tiếng nghe cấp dưới báo cáo công việc, tôi mở miệng:

“Lục Đài…”

“Tôi sẽ không ly hôn.”

Giọng ta bình thản.

Chỉ có bàn tay đang ký tên là hơi run.

Một tiếng “xẹt” vang lên, đầu bút xé rách mặt giấy.

Khiến tôi nhớ lại ngày xưa, lúc cả gia đình phản đối kịch liệt, tôi từng định buông xuôi.

Chính đã giữ tôi thật chặt trong lòng, bàn tay nóng rực đặt sau lưng tôi cũng run lên từng nhịp.

Khi đó, mạnh mẽ, quả quyết.

Anh dẫn tôi vượt qua mọi cản trở, bước vào hôn nhân mà tôi ngỡ là vững chãi.

Thế , từng kiên cường ấy… giờ cũng chỉ còn là một nhịp thở yếu ớt bên bờ sụp đổ.

Trong lúc tôi im lặng, Lục Đài buông bút xuống.

“Chuyện cái thai… là một tai nạn.”

“Hôm đó tôi say đến bất tỉnh, ngoài lần đó ra, tôi chưa từng đụng đến ta.”

“Cô ta hứa, chỉ cần tôi giúp lần này, sẽ thai. Thời Thanh, nếu em để tâm—”

“Em không để tâm.”

Lục Đài thoáng ngỡ ngàng.

Trong mắt có chút nghi hoặc.

Và cả một tia hy vọng không thể che giấu.

“Thật không?”

Tôi bình thản gật đầu:

“Ừ, thật đấy.”

Đôi mắt Lục Đài lập tức sáng lên, kéo tôi vào lòng.

Tôi lập tức giãy ra.

Nhìn thẳng vào mắt , từng chữ từng câu rõ ràng:

“Điều em muốn… chỉ là ly hôn.”

“Và cả phần tài sản mà tôi xứng đáng nhận.”

“Nếu còn một chút áy náy nào với tôi, có thể chia thêm cho tôi hai phần trăm xem như bồi thường. Tôi sẽ để Tiểu Tiểu liên hệ với . Ngoài ra, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến nữa.”

Chương 8

Lục Đài đập nát cả văn phòng.

Đôi mắt đỏ ngầu, tôi chằm chằm.

“Dù gì… em cũng sẽ không quay đầu lại nữa, đúng không?”

Tôi bình thản gật đầu:

“Đúng.”

Tất cả kỳ vọng và dành cho ta, đã bị mài mòn đến cạn kiệt.

“Bảy năm bên nhau, chúng ta chưa từng cãi nhau lần nào.”

“Cuối cùng rồi… thì cũng nên cho nhau một chút thể diện, không?”

Ánh mắt Lục Đài dần dần nhuộm một màu tuyệt vọng.

“Tôi sẽ để Tiểu Tiểu liên hệ với .”

Nói xong câu cuối cùng, tôi xoay người rời đi.

Sau lưng bất ngờ vang lên một tiếng khẩy:

“Em nghĩ… chỉ với ta mà có thể rời bỏ sao?”

Tôi khựng lại.

“Anh có ý gì?”

Lục Đài lại trở về với dáng vẻ bình tĩnh, ung dung thường thấy.

Anh ta thong thả bước đến trước mặt tôi, đưa tay vén một lọn tóc tôi ra sau tai.

Giọng dịu dàng đến đáng sợ:

“Cứ thử xem rồi sẽ biết.”

Về đến nhà, tôi cứ thấy bất an mãi không yên.

Tôi hỏi Tiểu Tiểu:

“Văn phòng luật của cậu dạo này ổn chứ? Không có gì bất thường chứ?”

Cô nàng cắn rộp một miếng táo, nhíu mày tôi:

“Bình thường mà, sao thế?”

Tôi ra nỗi lo của mình.

Tiểu Tiểu lập tức mắng Lục Đài một trận, rồi trừng mắt với tôi:

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy! Tớ là luật sư hạng nhất, văn phòng thì hợp pháp đàng hoàng, gần đây còn ký thêm mấy hợp đồng lớn nữa kìa. Làm ăn tốt lắm, đừng để tên khốn đó hù cậu!”

Tôi vẫn thấy không yên, dặn ấy phải cực kỳ cẩn thận, đừng để sai sót vì quá bận rộn.

Tiểu Tiểu gật đầu:

“Biết rồi, tớ sẽ kiểm tra kỹ lại mấy vụ đang .”

Cô ấy tăng ca liên tục một tuần.

Sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn, cả hai chúng tôi mới nhẹ nhõm thở phào.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

Đúng vào ngày tôi chuẩn bị nộp đơn kiện ly hôn Lục Đài —

Những hợp đồng lớn nhất của Tiểu Tiểu đồng loạt gặp trục trặc.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...