Nhận ra ánh của tôi,
Anh ta đưa tay che vết thương trên cổ, khẽ rít lên một tiếng, giọng mang theo chút trách móc:
“Em ra tay gì mà ác .”
Tôi không đáp, chỉ máy móc ăn phần bữa sáng trước mặt.
Lục Đài im lặng một lát,
Từ đối diện bàn ăn, chuyển sang ngồi cạnh tôi, dịu giọng dỗ dành:
“Thôi nào, biết dạo này lạnh nhạt với em. Anh hứa với em, sau này—”
Tôi buông đũa.
“Lục Đài.”
“Chúng ta ly hôn đi.”
“……”
“Tại sao?”
Giọng Lục Đài bình tĩnh lạ thường,
Ánh mắt như đang dò xét xem lời tôi là thật hay giả.
Tôi kể lại chuyện mình đã thấy bộ bàn ghế gỗ trắc vàng ở nhà Hạng An An.
Lục Đài nhíu mày.
“Chỉ vì một cái bàn gỗ thôi sao?”
“Thời Thanh, đó chỉ là trùng hợp thôi mà.”
Anh ta bắt đầu giải thích lý do, mạch lạc, hợp hợp lý.
Quả thật rất thuyết phục.
Nhưng… lại quá trôi chảy.
Giống như đã chuẩn bị sẵn để đọc thuộc lòng.
Tôi lấy điện thoại, đưa cho xem mấy tấm ảnh chụp màn hình.
Sắc mặt Lục Đài cuối cùng cũng thay đổi.
Chương 5
Lục Đài không đồng ý ly hôn.
Anh ta đập vỡ đồ đạc trên bàn,
Như biến thành một con người khác.
Tôi lấy ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ trước.
Anh ta chẳng buồn , xé toạc ngay tại chỗ.
Sau đó lên tiếng, giọng lạnh lùng xen lẫn giễu cợt:
“Thời Thanh, em đã không còn nhà để về rồi.”
“Rời khỏi , em còn có thể đi đâu?”
Tôi ta, không thể tin nổi:
“Anh muốn tôi tiếp tục bảo mẫu cho nhân của mình à?”
“Nửa năm nay, đã tiêu bao nhiêu tiền cho ta, cái nhà này tôi còn sống nổi nữa sao?”
Có những lời, không ra thì nghẹn, rồi lại càng đau lòng hơn.
Nghe , Lục Đài lại bật .
Tiếng mang theo một thứ cảm u tối khó tả.
“Tiền tự kiếm , có quyền tự mình quyết định.”
“Từ lúc kết hôn đến giờ, em đã góp gì cho công ty chưa?”
Tôi nghẹn lời.
Đến nước này rồi… còn gì để nữa đâu.
Chẳng còn gì để .
Bảy năm rồi, mà tôi lại chưa từng thật sự rõ con người này.
Cơn giận sôi sục trong lồng ngực cuối cùng cũng dần lắng xuống.
Lục Đài chằm chằm từng thay đổi nhỏ trên nét mặt tôi, bước đến trước mặt, giọng mang theo chút không cam lòng:
Tại sao em phải căng với như ?”
“Cứ sống như trước đây không tốt sao? Mọi thứ đều không cần thay đổi.”
“Anh sẽ đối xử với em thật tốt, thậm chí còn tốt hơn trước.”
Tôi lấy từ trong túi ra một bản thỏa thuận ly hôn mới.
“Ký đi. Chúng ta nên kết thúc êm đẹp.”
Tôi dọn ra ngoài, tạm thời ở nhờ nhà Tiểu Tiểu.
Việc ly hôn, Lục Đài không chịu hợp tác.
Nhưng tôi cũng không vội.
Trong tay tôi có bằng chứng, lại có cả Tiểu Tiểu – luật sư xuất sắc. Cùng lắm thì ra tòa.
Hai tuần sau, tôi tìm một công việc mới.
Trùng hợp thay, cùng ngày nhận việc, Hạng An An cũng vào .
Hôm phỏng vấn, tổng giám đốc Tiêu Dược xem đi xem lại bản lý lịch của tôi.
Tôi thì lo ngay ngáy trong lòng.
Năm ba đại học, tôi kết hôn với Lục Đài.
Chưa lấy bằng tốt nghiệp, kinh nghiệm việc cũng không có gì nổi bật.
Ngược lại, Hạng An An vô cùng tự tin, năng lưu loát.
Nói quá hăng nên lỡ miệng nhắc tới chuyện tôi từng bảo mẫu cho ta.
Tiêu Dược dường như không ngờ tới điều đó, tay đang cầm bút khựng lại một chút, ánh mắt đầy hứng thú:
“Thật sao?”
Lúc đó tôi gần như không còn hy vọng gì.
Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến tôi ngỡ ngàng.
Tôi trở thành trưởng nhóm dự án mới.
Hạng An An chỉ là một thành viên trong nhóm.
Mọi người trong công ty đều bất ngờ — kể cả chính tôi.
Ngay sau đó, công ty bắt đầu rộ lên đủ loại lời đồn.
Một đêm nọ khi tăng ca, tôi cờ nghe thấy Hạng An An và vài người khác đang tám chuyện trong phòng trà.
“Loại như Thời Thanh mà cũng trưởng nhóm? Không chừng là nhân bí mật của Tổng Giám đốc Tiêu đó chứ?”
“Công nhận là trông ta cũng đấy, so với An An – du học sinh xuất sắc từ nước ngoài về thì còn kém xa, chắc chắn có vấn đề gì mờ ám trong đó rồi ~”
“Thật ra mình cũng không giỏi như các cậu đâu, mà hôm phỏng vấn Thời Thanh trang điểm rất kỹ, cũng xinh phết. Được Tổng Giám đốc để mắt tới cũng không lạ lắm~”
“Ối trời, thế thì hóa ra ta có chuẩn bị từ trước rồi nhỉ ~”
Vừa thấy tôi bước vào, mấy người họ lập tức im bặt.
Tôi bê ly nước đi thẳng vào.
Lần lượt liếc qua từng người giờ đang cúi gằm mặt như chim cút.
“Làm việc cho tử tế vào.”
Bạn thấy sao?