Phó Thâm Viễn nhanh chân chạy tới, nắm lấy tay tôi, giọng uất ức:
"Anh bị bệnh, mà em vẫn đi tụ họp?"
Anh ta có lẽ đã quên, tôi không còn là người từng vì một câu đau dạ dày của ta mà tức tốc đón xe đến nhà chăm sóc ta suốt đêm nữa.
Chúng tôi đã trở thành những người xa lạ thân quen nhất rồi.
Tôi từng chút một gỡ tay ta ra, ngồi vào xe, hạ kính cửa sổ, chúng tôi bốn mắt nhau.
"Phó Thâm Viễn, đừng tìm tôi nữa."
"Dù có chết, cũng không liên quan gì đến tôi."
"Hành vi như thế này của , thật sự quá rẻ mạt."
Phó Thâm Viễn không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa. Ngày tuyết rơi ấy, đôi mắt đỏ hoe của ta là ấn tượng cuối cùng của ta đối với tôi.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, tôi đã thuận lợi lên chức giám đốc.
Công ty cử tôi đi công tác nước ngoài, tôi vui vẻ nhận lời.
Trong một năm ấy, tôi dần cảm nhận niềm vui của việc độc thân và sự thành tựu trong sự nghiệp.
Điều này khác xa với việc đương, thậm chí còn khiến tôi thích thú hơn.
Lần cuối tôi nghe tin tức về Phó Thâm Viễn là khi đang ngồi uống trà chiều ở nước ngoài, nhận tin nhắn từ số lạ mà ta gửi.
Hình như là một đoạn tin nhắn rất dài, tôi không nhớ rõ.
Bởi vì tôi không đọc, mà thẳng tay xóa luôn.
Thời gian của tôi rất quý giá, không muốn lãng phí vào những tin nhắn vô nghĩa.
Thời tiết ở Mỹ rất đẹp, tôi thong thả ngắm cảnh, lòng cảm thấy bình yên.
Ngoại truyện
Các sinh viên trong trường đã bầu chọn một nữ sinh hoa khôi trường, ấy tên là Thẩm Tiểu Tranh.
Nhìn trong hình rất nóng bỏng, trước lồi sau lõm.
Chỉ là khuôn mặt ấy luôn lạnh lùng, nghe ngoài đời cũng , rất hờ hững.
Đã có không ít nam sinh từng theo đuổi ấy, rồi cuối cùng đều bị sự lạnh nhạt của ấy đánh bại, mất tự tin không dám theo đuổi nữa.
Tôi muốn thử xem sao.
Trọn một năm trời, thử qua vô số lần thất bại, cuối cùng tôi cũng thành công.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ, Thẩm Tiểu Tranh so với mấy ở hộp đêm tốt hơn nhiều, vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp.
Quan trọng nhất là dáng người nóng bỏng, biết đâu trong lòng còn rất phóng khoáng?
Khi ở bên nhau, tôi mới phát hiện ra ấy có tính cách rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Dần dần, tôi thực sự bị ấy thu hút và ấy.
Trong sáu năm ở bên nhau, tôi luôn cảm thấy tự hào vì có một người như .
Nhưng mỗi lần Trần Thần tôi là người chỉ biết đương, tôi luôn phản bác lại.
Tôi , chẳng phải tốt hơn mấy bên ngoài sao?
Sạch sẽ, xinh đẹp lại không mất phí.
Tôi thừa nhận, ngay khoảnh khắc ra câu đó, tôi đã cảm thấy mình sai rồi.
Đặc biệt là khi tôi biết về hoàn cảnh gia đình của Thẩm Tiểu Tranh, mỗi lần những lời này, tôi đều cảm thấy áy náy.
Nhưng vì lòng tự tôn của đàn ông, tôi vẫn cố gắng cứng miệng ra.
Dần dà, nó trở thành thói quen.
Hầu như lần nào đi tìm Tiểu Tranh, Trần Thần cũng trêu chọc tôi, mà tôi lại đáp lời cậu ta như .
Tôi không ngờ, Tiểu Tranh lại thấy.
Tối hôm đó, khi ấy hỏi tôi có giấu ấy điều gì không, thực ra tôi đã đoán .
Nhưng tôi vẫn không muốn chọc thủng lớp giấy mỏng này.
Tôi nghĩ, có lẽ Tiểu Tranh sẽ nhắm mắt ngơ, để mọi chuyện qua đi.
Nhưng không ngờ, ấy lại tức giận đến , thậm chí không tiếc bỏ đứa con của chúng tôi.
Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào.
Tôi tìm Trần Thần đến cùng mình quỳ xuống xin lỗi ấy, Tiểu Tranh lại rằng ấy đã đọc nhật ký ghi của tôi.
Tôi như một kẻ tội đồ với muôn vàn tội lỗi, từng lời dối của tôi đều bị ấy vạch trần.
Tôi thực sự hoảng sợ.
Tôi xin lỗi và thề thốt với ấy, rằng tôi không hề ngoại , chỉ là có chút mập mờ với nữ đồng nghiệp trong công ty.
Nhưng cơ thể và trái tim tôi vẫn luôn thuộc về Tiểu Tranh.
Cô ấy không tin, hoặc có thể ấy tin không còn muốn tha thứ cho tôi nữa.
Lúc thấy ấy quỳ trước mộ mẹ mình, khóc đau đớn đến , trái tim tôi không kìm mà đau nhói.
Tôi biết, tôi đã chạm đến giới hạn của ấy, tôi vẫn ích kỷ muốn cầu xin ấy tha thứ.
Tôi đã đuổi theo đến nơi ở mới của ấy, luôn chờ đợi, hy vọng ấy sẽ như trước đây mà thương xót cho tôi.
Nhưng không.
Dù tôi ngã bệnh phải nằm viện, ấy cũng không đến tôi một lần, không trả lời tôi lấy một tin nhắn.
Lần cuối gặp nhau là trong một ngày tuyết rơi, ấy lạnh lùng, ánh mắt cuối cùng dành cho tôi là sự mệt mỏi và chán ghét sâu sắc.
Tôi biết, vở kịch tự cảm của mình nên kết thúc rồi.
Tiểu Tranh, hy vọng em hạnh phúc.
Bạn thấy sao?