Sáu Năm Dối Lừa – Chương 7

Tôi phớt lờ sự hiện diện của ta, rời khỏi nghĩa trang và chuẩn bị về nhà.

Phó Thâm Viễn mở cửa ghế phụ: "Lên xe đi, đưa em về."

Tôi không từ chối, mưa càng lúc càng nặng hạt, đập vào cửa kính tạo thành những tiếng lộp độp.

Trong xe trở nên yên tĩnh hơn.

Một lúc sau, tôi mới nghe thấy Phó Thâm Viễn lên tiếng:

"Một tháng nay đã suy nghĩ rất kỹ, thừa nhận lúc đầu khi theo đuổi em, đã với Trần Thần rằng tìm còn có lời hơn đi tìm ."

"Nhưng sau khi ở bên em, biết em là một người chân thành và tốt bụng, không giống với vẻ bề ngoài dễ khiến người khác hiểu lầm, từ đó đã thề sẽ đối xử chân thành với em. Những lời sau đó thực sự chỉ là lời bốc đồng."

"Anh sẽ không những lời đó nữa. Nếu em không yên tâm thì có thể cắt đứt liên lạc với Trần Thần, điện thoại cũng sẽ để em kiểm tra."

"Hãy cho một cơ hội sửa sai, không?"

Những lời ta vang lên bên tai tôi, khiến tôi đột nhiên nhớ lại lần trước khi ta tìm tôi, ta đã với Trần Thần:

"Cuối tuần không hẹn nữa, tôi đi tìm Tiểu Tranh."

"Muốn quá rồi."

Tôi nhếch mép .

"Phó Thâm Viễn, thật ra tôi rất muốn hỏi ."

"Lần trước tìm tôi, nghĩ đến việc có thể ngủ với tôi, hay là nghĩ gì khác?"

Phó Thâm Viễn dĩ nhiên nhớ rõ tin nhắn ta đã gửi. Anh ta cắn chặt môi, thở dài sau một hồi im lặng.

"Xin lỗi."

Tôi khoát tay:

"Khỏi."

Thật sự là kết thúc rồi.

Tôi không còn quan tâm nữa.

10

Phó Thâm Viễn đã rời đi, tôi không cho ta vào nhà.

Tôi một lần nữa mở lá thư mẹ để lại trước khi qua đời. Ngoài những dòng chữ "xin lỗi," ở cuối còn một hàng chữ nhỏ.

【Tiểu Tranh, hãy tự thương bản thân mình.】

Con hiểu rồi, mẹ ơi.

Tôi đem lá thư này cùng với sáu năm ký ức đốt sạch, chúng hóa thành khói bụi trước mắt mình.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới.

Tôi nhận lời điều chuyển công tác đến một thành phố xa xôi.

Một thành phố ven biển, không khí trong lành, nhịp sống chậm rãi.

Cuộc sống mỗi ngày rất thư thái, tôi dần dần quên đi những đoạn ký ức đó.

Nếu không phải Phó Thâm Viễn xuất hiện trước mặt tôi.

Anh ta giống như một miếng kẹo cao su, cứ dính chặt lấy tôi, mỗi ngày đi hay tan đều có thể thấy ta đứng chờ dưới tòa nhà.

Dù tôi không để ý đến ta, ta cũng đứng đó như một người gỗ.

Tôi biết, ta muốn tôi thương xót ta.

Yêu một người đến mức sâu sắc là khi ta thấy thương xót cho họ, điều đó là thật.

Ngày trước ta chỉ cần trẹo chân, tôi đã thấy đau lòng cho ta đến nhường nào.

Giờ đây, tôi chỉ thấy ta đáng đời.

Mùa đông ở phương Bắc đến rất nhanh, đầu tháng mười hai đã có tuyết rơi.

Tối hôm ấy tuyết rơi nhẹ, tôi những bông tuyết bay lượn ngoài cửa sổ, thích thú chạy đến cửa sổ ngắm.

Qua khóe mắt, tôi thấy Phó Thâm Viễn vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Tuyết phủ đầy người ta, từ xa trông giống một ông lão tóc bạc.

Anh ta vẫn luôn về phía tôi, thấy tôi rồi thì giơ những ngón tay lạnh cóng lên để nhắn tin.

【Tuyết rơi rồi.】

【Em còn nhớ trận tuyết rơi lần trước chúng ta đã gì không?】

Tất nhiên tôi vẫn nhớ, lần tuyết rơi trước đó chúng tôi đã cùng nhau ngắm.

Cả hai ăn mặc như hai gấu nhỏ, đặc biệt chạy đến vùng Đông Bắc để nghịch tuyết.

Anh ta , giờ chúng ta coi như cùng nhau bạc đầu, sau này sẽ mãi mãi bên nhau. Còn tôi , mỗi năm tuyết rơi đều phải cùng nhau ngắm.

Phó Thâm Viễn đổ bệnh. Sau trận tuyết lớn ngày hôm đó, ta ngã trong tuyết người qua đường phát hiện và đưa vào bệnh viện.

Nghe ta bị đông cứng, trên người chỉ mặc đồ mỏng, suýt nữa bị cho là thần kinh có vấn đề.

Ở trong bệnh viện, ta nhắn tin cho tôi, mình không có ai chăm sóc, không có gì ăn.

Tôi không trả lời.

Chẳng phải ta tự tự chịu sao?

Không ai bắt ta đứng giữa trời tuyết cả.

Những hành từng khiến tôi thương xót, mất đi lớp kính lọc của , giờ đây trong mắt tôi chỉ còn lại sự nực .

Tôi không trả lời, ta nhắn nhiều hơn, tôi trực tiếp chặn luôn.

Tôi dồn toàn bộ tâm trí vào công việc, lãnh đạo khen ngợi tôi đúng là nhân tài mà công ty cũ luôn muốn giữ chân.

Lần đầu ký hợp đồng lớn, cả phòng tổ chức tiệc mừng vào buổi tối.

Ai cũng trẻ trung, chuyện hợp ý nhau, không biết từ lúc nào mà tôi đã uống hơi nhiều.

Lúc rời nhà hàng, bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi.

Từ xa, Phó Thâm Viễn đứng đó, ánh mắt thất vọng và đau khổ tôi.

Tôi vờ như không thấy, đưa mấy đồng nghiệp lên xe rồi cũng gọi một chiếc taxi cho mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...