Tôi chỉ tay về phía cửa, mệt mỏi lên tiếng:
"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, đi đi."
Phó Thâm Viễn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tôi với đôi mắt đỏ hoe, đau khổ :
"Xin lỗi Tiểu Tranh, không với em là vì sợ em suy nghĩ nhiều."
"Anh biết, không nên buột miệng lung tung, cũng không nên so sánh em với loại người tệ kia, biết em ghét nhất ——"
"Cút! Cút ngay!"
Tôi ngắt lời ta, hét lên.
Phó Thâm Viễn hít sâu một hơi, quay người đi ra ngoài, bước đi ngoảnh lại đến ba lần.
Tôi xông lên đẩy mạnh ta ra ngoài rồi khóa cửa lại, dựa vào cửa từ từ trượt xuống đất.
Bạn thấy không, ta biết rõ.
Nhưng vẫn như .
Anh ta cũng biết, nếu một ngày tôi phát hiện ra, sẽ khó xử đến mức nào, tôi sẽ đau khổ ra sao.
Lúc những điều đó, trong lòng ta không hề có tôi, thì không đáng để tôi tha thứ.
Tôi thu xếp hành lý và đặt vé máy bay vào buổi chiều.
Cho đến khi máy bay hạ cánh, tôi mới thấy Phó Thâm Viễn đã gọi cho tôi hơn chục cuộc.
Tin nhắn gửi đến vô số, mà tin nhắn cuối cùng vừa gửi vào lúc nãy.
【Tiểu Tranh, của dành cho em là thật, có thể cho em thời gian suy nghĩ thật kỹ.】
【Anh sẽ mãi chờ em.】
Tôi đọc xong rồi xóa luôn đống tin nhắn đó ngay.
Tôi luôn suy nghĩ rất rõ ràng.
Ban đầu chọn ở bên Phó Thâm Viễn là vì ta tôi, đối xử tốt với tôi, thật lòng với tôi.
Ở bên ta suốt sáu năm, cả tâm trí tôi đều hướng đến tương lai của chúng tôi, nghĩ cho ta.
Người khác luôn Phó Thâm Viễn là " chó trung thành" của tôi, tôi luôn nhíu mày phản bác:
"Anh ấy là trai tôi."
Bạn bè tôi ngốc, tôi cảm thấy là quên mất việc kiểm tra điện thoại.
Khi đó tôi không tin, còn tự hào rằng không thể nào.
Những lời từng khi ấy giờ đây như một cái tát đau đớn vả vào mặt tôi.
Hóa ra câu lan truyền trên mạng là thật.
【Khi cảm thấy , chính là quên mất việc kiểm tra điện thoại.】
09
Tôi nhớ lại câu chuyện mà mẹ kể về người cha mà tôi chưa bao giờ gặp mặt.
Họ gặp nhau tại một câu lạc bộ đêm, sau đó cha tôi chuộc mẹ tôi ra.
Họ có một mái nhà riêng, rất ngọt ngào, rất hạnh phúc.
Tôi còn nhớ khi mẹ hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, trên gương mặt bà sẽ xuất hiện một nụ hiếm hoi.
Họ thường xuyên đi hẹn hò, mặc dù cha tôi lớn hơn mẹ tôi mười tuổi vẫn luôn bảo vệ tâm hồn trẻ con của bà.
Bà cứ nghĩ rằng mọi thứ sẽ tiếp tục như , bà sẽ vượt qua những gian khổ để hưởng hạnh phúc.
Cho đến khi một người phụ nữ trung niên dẫn theo một cậu bé đến nhà.
Họ tan ngôi nhà, chỉ trỏ vào mặt bà, mắng bà là người thứ ba.
Mẹ tôi khóc lóc gọi cho cha không ai nghe máy.
Điều đau đớn hơn là, hôm đó là sinh nhật mẹ, bà định báo tin mình mang thai như một món quà bất ngờ dành cho ông ta.
Nhưng ông ta không bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ nữa. Tất cả các khoản tiền và quà tặng trước đó đều bị người vợ cả đòi lại.
May mắn thay, sau khi biết đứa bé trong bụng mẹ là con , họ không ép mẹ phải thai.
Sau đó, mẹ rời đi, chỉ với một trăm tệ còn lại trong tay.
Bà mình thật ngu ngốc, lẽ ra lúc ông ta chỉ dành một nửa thời gian trong tuần để gặp bà, bà phải biết rồi.
Mẹ bà từng kiểm tra điện thoại của ông ta, song chẳng tìm thấy gì, sau này mới biết hóa ra ông ta có nhiều chiếc điện thoại khác nhau.
Mẹ là người thứ ba, ngoài kia còn có người thứ tư, thứ năm, thứ sáu.
Ông ta là kẻ nổi tiếng lăng nhăng, chỉ có mẹ tôi là không biết.
Tôi nằm trên giường , mãi rồi khóc.
Mẹ ơi, mẹ xem.
Con của một người bị coi là "gà" cuối cùng vẫn bị so sánh với "gà".
Những gì mẹ đã trải qua, cuối cùng cũng lặp lại trên người con.
Sau một tháng nghỉ ngơi tại nhà, cảm thấy cơ thể đã hồi phục, tôi mua một bó hoa đến thăm mẹ.
Người phụ nữ trên bia mộ mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi bảy, nụ rạng rỡ, chẳng hề để lộ sự khốn cùng khi còn sống.
Tôi đặt bó hoa xuống, nhổ cỏ, lau sạch bia mộ, trời bắt đầu mưa phùn lất phất.
Tôi cứ thế ngồi trước bia mộ, vừa ngồi vừa chuyện vu vơ với mẹ.
Tôi : "Mẹ ơi, con chia tay rồi, vì Phó Thâm Viễn đã lừa dối con."
Tôi : "Mẹ ơi, con xin lỗi, ngày trước tuổi còn nhỏ nên nhiều điều không đúng."
Tôi : "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm."
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, bỗng dưng trời như ngừng mưa.
Tôi ngẩng đầu lên, là Phó Thâm Viễn.
Anh ta tôi với ánh mắt phức tạp và đau khổ.
Anh ta cầm ô đứng sau lưng tôi, im lặng chờ đợi mà không lời nào.
Bạn thấy sao?