"Chị là người đi trước muốn nhắc em, đừng vì đàn ông mà từ bỏ tiền đồ của mình. Sự nghiệp của em đang ở giai đoạn thăng tiến, có đáng không?"
Có đáng không?
Nếu là trước ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ không do dự mà là đáng.
Nhưng bây giờ...
"Tiểu Tranh, em còn nghe chị không?"
Giọng chị kéo tôi ra khỏi hồi tưởng.
Tôi chằm chằm vào đoạn trò chuyện trên máy tính bảng, cố kìm những giọt nước mắt sắp trào ra, khiến giọng của mình nghe trở nên bình thường nhất có thể:
"Không đáng, chị ạ. Em không nghỉ nữa, thật sự xin lỗi vì đã chị bận tâm."
"Nhưng em muốn xin nghỉ một tháng, nghỉ dưỡng bệnh, không ạ?"
Giọng chị trở nên vui vẻ:
"Được chứ, tất nhiên ! Có chuyện gì cứ gọi cho chị nhé!"
"Hẹn gặp lại em sau một tháng nhé, Tiểu Tranh!"
Cúp máy xong, tôi xoa bụng mình, trầm tư suy nghĩ.
Tôi đã lừa Phó Thâm Viễn, tôi không hề đến kỳ.
Ngược lại, tôi đã hai tháng rồi không có kinh nguyệt.
Đúng lúc này, điện thoại của Phó Thâm Viễn gọi đến:
"Anh vừa về đến nhà, em thấy khỏe hơn chút nào chưa?"
"Khá hơn rồi."
"Vậy thì tốt, đợi em xong thủ tục nghỉ việc, dọn đến ở với , sẽ chăm sóc em mỗi ngày."
Tâm trạng của Phó Thâm Viễn rất tốt, nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ nũng và cùng ta mơ mộng về cuộc sống chung.
Nhưng hiện giờ, tôi lại chẳng thể nào phấn khích nổi.
Sau khi qua loa vài câu rồi cúp máy, tôi thu dọn đồ đạc, lên đường ra sân bay.
Lúc máy bay hạ cánh, tôi mới nhắn tin hỏi ta đang ở đâu.
Anh ta gửi cho tôi định vị và báo cáo rõ ràng.
Anh ta không biết rằng tôi đã đến.
Bắt taxi đến quán bar, bên trong toàn là ánh đèn màu nhấp nháy, không khí náo nhiệt, nam nữ quấn lấy nhau thân mật.
Tôi tiến lên vỗ nhẹ vai Phó Thâm Viễn, ta quay lại, thoáng sững sờ một chút rồi lập tức nở nụ vui mừng:
"Em xong thủ tục nhanh sao?!"
"Đây là , Trần Thần, từng nhắc với em."
"Đây là chị dâu của cậu, Thẩm Tiểu Tranh."
Trần Thần tôi, ánh mắt sáng lên, vội vàng , chìa tay ra:
"Chị dâu, chào chị."
"Ngày nào tôi cũng nghe Thâm Viễn nhắc về chị, xinh đẹp thế này, bảo sao mỗi tuần cậu ta lái xe bốn tiếng để đến gặp chị."
Câu này nghe chẳng có gì sai.
Nhưng tôi lại thấy hai người họ liếc mắt nhau rồi đầy ẩn ý.
Chào hỏi xong, Trần Thần cùng với một ăn mặc gợi cảm bên cạnh chơi xắc vô cùng vui vẻ, chẳng mấy chốc đã ôm lấy nhau hôn đắm đuối.
Phó Thâm Viễn đã uống đến mức say lảo đảo, mắt lim dim dựa vào tôi nũng:
"Tiểu Tranh, thấy ngoan không, bọn họ đều gọi mấy tiếp viên, chỉ có không gọi!"
Anh ta trông hệt như một đứa trẻ đang đòi phần thưởng.
Tôi vào một sợi lông mi giả dính trên cổ áo ta, trong lòng lạnh giá.
03
Phó Thâm Viễn và Trần Thần uống đến say khướt. Tôi bắt taxi đưa ta về nhà, vừa đặt ta xuống giường thì cảm thấy buồn nôn dữ dội.
Chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe một lúc lâu, tim tôi bỗng đập liên hồi.
Tôi lập tức đặt mua que thử thai, sau khi thấy hai vạch hiện lên, toàn thân tôi run rẩy không ngừng.
Dự cảm xấu trong lòng đã trở thành sự thật.
Tôi đã mang thai.
Trong phòng ngủ, Phó Thâm Viễn thì thầm gọi tên tôi:
"Tiểu Tranh, Tiểu Tranh..."
Như một kẻ bị ma xui quỷ khiến, tôi giấu que thử thai vào sau tủ, bước vào phòng ngủ thấy Phó Thâm Viễn đang tôi với vẻ mặt tủi thân:
"Anh còn tưởng em đi rồi chứ, em không biết muốn sống chung với em đến nhường nào đâu."
Anh ta kéo tôi lên giường, ôm vào lòng, cọ vào tóc tôi:
"Chúng ta kết hôn nhé."
Câu bất ngờ kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi xoay người đối mặt với ta.
Ánh mắt Phó Thâm Viễn trong trẻo, không hề có chút men say nào.
"Anh nghiêm túc chứ?"
"Ừ, thật sự rất em."
Anh ta vô cùng chân thành, khiến người ta không có lý do để nghi ngờ.
Nếu là vài ngày trước, nghe lời này chắc tôi sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên. Nhưng bây giờ, tôi chỉ suy nghĩ thoáng qua rồi mỉm :
"Vậy trước khi kết hôn, có vài chuyện cần phải rõ."
"Thâm Viễn, có chuyện gì giấu em không?"
Trên mặt Phó Thâm Viễn thoáng qua một chút bối rối, ta tránh ánh mắt tôi, bắt đầu trầm ngâm.
Tim tôi đập mạnh, như có một tiếng trong lòng đang hét lên:
【Hãy thú nhận với em! Chỉ cần thú nhận, em sẽ tha thứ!】
Tôi trông mong ta, trong lòng dần dần dâng lên một niềm hân hoan.
Không sao cả, chỉ cần ta giải thích rõ ràng, tôi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thế , sau một hồi suy nghĩ, ta cúi đầu tôi, nghiêm túc :
"Có."
Tôi nghẹn thở, tay chân lạnh buốt:
"Anh đi."
"Anh đã giấu em, mua một con mèo, ngày mai sẽ mang về, em vui không?"
Bạn thấy sao?