Ở bên Phó Thâm Viễn sáu năm, sáu năm xa.
Bất kể trời mưa gió ra sao, mỗi cuối tuần ta đều lái xe bốn tiếng để đến tìm tôi.
Mọi người đều ngưỡng mộ vì tôi có một người trai tốt như , mà chính tôi cũng nghĩ thế.
Cho đến lúc nãy, khi tôi thấy lịch sử trò chuyện của ta với nhóm .
"Sáu năm rồi đấy người em, mỗi tuần đều chạy đến chỗ ta, cậu thèm đến à?"
"Còn rẻ hơn đi tìm nhiều, sạch sẽ, xinh đẹp lại còn miễn phí."
__
01
Phó Thâm Viễn lau tóc từ trong phòng tắm bước ra, tôi vội vàng đặt điện thoại xuống.
Trong lúc hoảng loạn, tôi đã quên lau đi vệt nước mắt trên mặt.
Phó Thâm Viễn tinh mắt, lập tức nhận ra sự khác thường của tôi.
Anh ta kéo tay tôi ngồi xuống, đau lòng giúp tôi lau đi những giọt nước mắt, dịu dàng ôm lấy tôi.
"Sao lại khóc thế này?"
Vòng tay từng ấm áp giờ đây lại lạnh lẽo đến khó tả, cơ thể tôi theo bản năng kháng cự sự đụng chạm của ta.
"Một tuần không gặp, nhớ rồi à? Không phải đã đến đây với em rồi sao."
Phó Thâm Viễn thấy liền vội ôm tôi dỗ dành.
Tôi ngẩng đầu gương mặt nghiêm túc của ta, bất chợt lên tiếng hỏi:
"Anh có em không, Thâm Viễn?"
"Tất nhiên là em rồi, nếu không thì sao phải chịu khó mỗi tuần đều đặn chạy qua chạy lại tìm em giữa thời tiết thất thường suốt 6 năm qua?"
Anh ta nhẹ trước câu hỏi của tôi, cứ như thể đó là điều hiển nhiên.
Nhìn dáng vẻ của ta, tôi lại nhớ đến đoạn trò chuyện mình vừa thấy.
【Cậu lại đến tìm Tiểu Tranh à? Sáu năm rồi đấy người em, mỗi tuần đều chạy đến chỗ ta, cậu thèm đến à?】
Phó Thâm Viễn trả lời bằng ba icon gian:
【Cậu thì biết cái gì chứ, đây không phải là rẻ hơn đi tìm sao? Sạch sẽ, xinh đẹp, quan trọng nhất là miễn phí.】
【Thẩm Tiểu Tranh còn ngon hơn mấy con nhỏ ngoài kia, tôi đòi gì ấy cũng chiều, không uổng công tôi tán tỉnh cả năm trời.】
【Giờ đã có trong tay rồi thì phải tận hưởng chứ?】
__
Đúng , Phó Thâm Viễn đã theo đuổi tôi suốt một năm. Anh ta là người duy nhất tôi từng gặp mà không bị vẻ ngoài lạnh lùng của tôi chùn bước.
Anh ta chân thành, tốt bụng, tốt đến mức tôi muốn trăng trên trời, ta cũng sẽ hái xuống cho tôi.
Tôi từng nghĩ, đây là .
Nhưng giờ đây, hóa ra là vì tôi là " miễn phí".
Tôi đột nhiên đứng dậy, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, cú sốc vừa rồi khiến cơ thể tôi mất kiểm soát.
Phó Thâm Viễn bên ngoài lo lắng gõ cửa:
"Em không sao chứ? Tiểu Tranh, có cần đi bệnh viện không?"
Tôi nôn hết nước chua, lảo đảo đứng lên mình trong gương.
Để gặp ta hôm nay, tôi đặc biệt trang điểm tỉ mỉ, giờ đây lớp trang điểm đã bị nước mắt nhòe, trông thật buồn .
Tôi mở cửa bước ra, Phó Thâm Viễn đưa tôi cốc nước, vẻ mặt quan tâm hỏi:
"Sao thế? Ăn phải gì lạ à?"
Tôi lắc đầu, cố bâng quơ:
"Đến kỳ rồi, hơi khó chịu."
Động tác của Phó Thâm Viễn khựng lại, tôi còn tưởng ta sẽ khó chịu, ta lại thở dài , nhéo má tôi:
"Ngốc à, đến kỳ thì phải với chứ."
"Nói để khỏi đến nữa à?"
"Nói gì thế, trước để chuẩn bị sẵn nước đường đỏ mang đến cho em chứ. Em không phải mỗi lần đến kỳ đều đau bụng sao?"
Chỉ vài câu ngắn ngủi lại khiến tôi rơi nước mắt.
Tôi bắt đầu nghi ngờ những gì vừa đọc có phải thật hay không.
Rõ ràng, rõ ràng Phó Thâm Viễn trông rất tôi mà.
Phó Thâm Viễn đặt cho tôi một ly nước đường đỏ, bế tôi nằm xuống, rồi xoa tay cho ấm đặt lên bụng tôi, khẽ :
"Ngủ đi, ở đây với em."
"Không thì xin nghỉ, mấy ngày tới ở lại với em."
Tôi không gì, nhắm mắt giả vờ ngủ. Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng ta trở mình xuống giường.
Tiếng rất nhỏ, từng chữ một đều lọt thẳng vào tai tôi.
"Hạnh phúc gì đâu, ấy đến kỳ sớm, không , chịu thôi."
"Thế tôi còn ngu ngốc ở đây hai ngày gì? Sáng sớm mai đi luôn."
02
Tôi vẫn tiễn Phó Thâm Viễn ra về, gương mặt lưu luyến không rời của ta, tôi cảm thấy có chút mơ hồ.
Một mình trở về nhà, tôi lại lôi những bằng chứng chụp ra, từng chút một xem lại.
Rõ ràng từng chữ tôi đều biết, tại sao khi ghép lại tôi vẫn không hiểu nổi?
Rõ ràng Phó Thâm Viễn tôi mà.
Rõ ràng là chúng tôi sắp kết thúc thời gian xa và chuẩn bị đính hôn rồi mà.
Chuông điện thoại reo vang lên, là chị sếp trong công ty đối xử với tôi rất tốt.
Nhấc máy, đầu bên kia chị nhẹ nhàng :
"Là Tiểu Tranh phải không? Em đã suy nghĩ kỹ về chuyện nghỉ việc chưa?"
Bạn thấy sao?