Nhiễm Bình chép miệng.
Thật ra ở thập niên 60, tư tưởng của phụ nữ cũng dần dần giải phóng, rất nhiều phụ nữ dám dám hận, nếu không có chuyện xảy ra vào ba năm sau thì tốt rồi. (Cách mạng văn hóa 1966 nha mọi người Google thêm)
Hơn nữa lúc này cũng có rất nhiều người không giấy hôn thú, cho nên ly hôn cũng rất đơn giản.
Không giống như năm 2024, kết hôn phải đăng ký, ly hôn còn phải chờ thời gian hòa giải, cứ muốn trói chặt người ta trong hôn nhân.
“Chúc mừng bà chủ!” Nhiễm Bình nâng ly.
Đang thì đồ ăn cũng dọn lên.
Hai người ăn xong liền trở về hiệu thuốc, hiện tại chỉ còn hai người Trịnh Ngọc và Nhiễm Bình, hơn nữa Trịnh Ngọc còn đang dưỡng thương, nên Nhiễm Bình càng bận rộn.
Nhưng mà lại thích sự bận rộn này.
Vết thương của Trịnh Ngọc dần dần hồi phục, Nhiễm Bình mỗi ngày theo bà chủ đến xưởng dược liệu nhập hàng, học hỏi không ít kinh nghiệm.
Nhiễm Bình chịu khó theo bà chủ như , bà chủ cũng không có bạc đãi , còn tăng lương và phúc lợi cho Nhiễm Bình.
Cứ như , hai năm qua đi, Nhiễm Bình đã 22 tuổi.
Nhiễm Bình đã có chút tiền tiết kiệm, cũng đã lấy giấy hành nghề.
Trịnh Ngọc cũng lấy giấy phép điều dưỡng, bà muốn cùng Nhiễm Bình biến hiệu thuốc này thành một phòng khám nhỏ.
Nhưng đúng lúc này, chiến tranh lại nổ ra.
Bên trên thông báo tuyển chọn nguyện viên Hậu cần, Trịnh Ngọc dò hỏi ý kiến của Nhiễm Bình.
Nhiễm Bình lại bần thần cả người.
Trận chiến này chính là trận chiến đã chia cắt và Cố Kiến Minh.
Đây là một trận chiến không thể không đánh.
“Chị Ngọc, trận chiến này có thể sẽ kéo dài thật lâu, chờ khi xong mọi chuyện chúng ta quay lại phòng khám vẫn chưa muộn.”
Trận chiến này kéo dài mười một năm, có lẽ hai người bọn họ có thể trở về, cũng có thể cảnh còn người mất.
“Nếu muốn đi, thì phải chuẩn bị đầy đủ rồi mới đi!”
Trịnh Ngọc gật gật đầu” “Nếu không tính toán và mất, thì em nghĩ thế nào?”
Nếu không nghĩ tới và mất sao?
“Tất nhiên là em cũng muốn cống hiến hết sức mình cho quốc gia.”
Nhiễm Bình muốn an cư lạc nghiệp, cũng biết rằng tương lai quốc gia sẽ mang đến cho một cuộc sống ổn định, hiện tại vẫn chỉ mới là lúc đặt nền móng.
Đời trước không có năng lực, đời này, không có lý do gì để lùi bước.
Trịnh Ngọc cũng ngạc nhiên về Nhiễm Bình, vỗ vỗ vai: “Vậy chúng ta cùng đi!”
Hai người đóng cửa hiệu thuốc, dứt khoát lên đường, đi theo đội nguyện đến vùng chiến.
“Nhiễm Bình, có vài bệnh nhân từ tiền tuyến chuyển về, nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật!”
Đội trưởng đội y tế ra lệnh cho Nhiễm Bình, bởi vì Nhiễm Bình có bằng trung cấp y tế, lại rất có bản lĩnh, dạo gần đây rất nổi bật.
Nhưng người bệnh cứ tiếp nhau mà đến, phẫu thuật hoài không xong.
Trịnh Ngọc ở đội điều dưỡng, không ở chung một đội với Nhiễm Bình.
Trải qua một năm rưỡi, đội của Nhiễm Bình rất xông xáo, nên lệnh đến vùng chiến sự căng thẳng nhất, nguy hiểm nhất.
Mấy ngày nay Nhiễm Bình bận đến nỗi chân không chạm đất.
Không hề ý đến, ở trong nước, Cách mạng Văn hóa đã lặng lẽ bắt đầu.
Hôm nay là Trung thu, một thương binh bị thương ở mắt, mặt đầy máu.
Dù cho Nhiễm Bình đã gặp rất nhiều trường hợp, lần nào cũng không kiềm mà cay mắt, nhẹ nhàng chỉ huy điều dưỡng vệ sinh vết thương, chuẩn bị đồ để phẫu thuật.
Đột nhiên người thương binh chuyện: “Bác sĩ nghe mê là phải đánh vào đầu, có thể không mê không?”
Không đánh mê?
Nhiễm Bình lắc đầu: “Cậu sẽ không chịu nổi cơn đau này đâu.”
Giọng của thương binh càng cứng rắn: “Tôi có thể, doanh trưởng của tôi còn ở tiền tuyến, nếu tôi bị đánh mê, sẽ bị ảnh hưởng đến suy nghĩ, tôi không thể để ấy chiến đấu một mình.”
Nhiễm Bình thở dài: “Đừng những lời ngốc nghếch này nữa, doanh trưởng cũng không muốn thấy cậu đau đớn.”
Phương pháp mê hiện tại đúng là không tốt lắm, rất nhiều tác dụng phụ, mà có dùng là tốt rồi, không còn sự lựa chọn nào khác.
(Google: là cho bệnh nhân đội cái xô vào đầu, dùng gậy đánh cho bất tỉnh, nếu đang mổ mà tỉnh lại sẽ bị đánh tiếp ^^)
Bạn thấy sao?