Sáu Mươi Năm Cuộc [...] – Chương 7

 

Lời vừa ra, Cao Phán Nguyệt ngượng ngùng mà , Cố Kiến Minh ngừng tay, hình như ý thức cái gì liền bỏ đũa xuống về phía NHiễm Bình.

 

Nhưng sau khi thấy khuôn mặt bình tĩnh của Nhiễm Bình, những lời muốn đều kẹt lại trong cổ họng.

 

Cô vẫn luôn ra ngoài cửa sổ, giống như chưa từng để ý đến những chuyện xung quanh.

 

Cố Kiến Minh lại nhíu mày, cảm giác có cục đá đè nặng trong lòng, khiến ta không thở .

 

Nhiễm Bình không nghe thấy Cố Kiến Minh phủ nhận, trong mắt hiện lên sự nhẹ nhõm.

 

Người ngoài còn thấy , Cố Kiến Minh và Cao Phán Nguyệt rất xứng đôi, còn có thể gì đây.

 

Xe lửa vẫn cứ đi thẳng về phía trước.

 

Suốt chặng đường này, Nhiễm Bình cũng không thêm lời nào.

 

Cho đến rạng sáng ngày hôm sau, xe lửa dừng lại ở huyện Thái Bồng.

 

Trời tờ mờ sáng, trong toa xe yên tĩnh vang lên vài tiếng ngáy.

 

Cao Phán Nguyệt dựa vào bả vai Cố Kiến Minh mà ngủ, mà Cố Kiến Minh ngủ say, đầu cũng hơi hơi nghiêng về phía ta.

 

Nhiễm Bình thoáng qua, sau đó đem phiếu gạo nhét vào tay .

 

Sau đó xách hành lý của mình, bước xuống xe mà không quay đầu lại.

 

Không lâu sau, xe lửa lại lăn bánh.

 

Nhiễm Bình đứng ở sân ga, đoàn tàu rời đi sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.

 

Cố Kiến Minh, lần này từ biệt, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.

 

Sau khi xuống xe lửa, thứ chào đón chính là màn đêm vô tận.

 

Đi ra khỏi Ga, Nhiễm Bình ôm túi xách xung quanh, trong lòng mờ mịt.

 

Khi rời đi, rất dứt khoát không nghĩ tới, xuống đây rồi thì sẽ gì?

 

May mắn thay, trước giờ vẫn chăm chỉ việc, trong tay có chút tiền tiết kiệm, không nhiều lắm.

 

Đời trước chưa từng ở trong thành phố, hiểu biết của về thành phố chỉ là nghe kể lại.

 

Nghĩ nghĩ, nên tìm một nhà khách để ở tạm đã.

 

Nhà khách ở thập niên 60, chắc cũng không tốt lắm.

 

Nhiễm Bình rửa mặt xong nằm xuống, tính toán xem con đường sau này phải đi như thế nào.

 

Hiện tại đã rời khỏi thôn Linh Lung, cũng đã rời xa Cố Kiến Minh, trước tiên phải tìm kế sinh nhai trước.

 

Huyện Thái Bồng cũng là một nơi tốt, ngày mai đi tìm việc , hiện tại ổn định cuộc sống trước đã, rồi hãy tính chuyện sau này.

 

Suy nghĩ ngày càng mơ hồ.

 

Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Bình ra khỏi nhà khách.

 

Cô đi đến bệnh viện và một vài phòng khám, bọn họ đều lấy lý do ‘chưa có kinh nghiệm’ việc mà từ chối .

 

Cho đến khi đến một nhà thuốc có tên là  ‘Hiệu Thuốc Chấn Hoa’ ông chủ Trương Chấn Hoa một lượt.

 

“Cô từ đâu tới?”

 

Nhiễm Bình : “Tôi là người ở thôn Linh Lung, huyện Tòng Giang.”

 

Vừa nghe ở nông thôn tới, ngoại hình cũng có chút đặc biệt nên đã cho thử việc hai ngày.

 

“Cô thử hai ngày, thì , không thì đi! Nếu ở lại thì một tháng cho 10 đồng tiền, bao ăn ở.”

 

“Được” Nhiễm Bình đồng ý.

 

Hiệu thuốc này chỉ bán thuốc, khi người ta đến mua chỉ cần đưa thuốc cho khách là .

 

Mỗi ngày 8 tiếng, lại bao ăn ở rất thích hợp với .

 

Nhiễm Bình ở trên gác mái của hiệu thuốc, gác mái có hai phòng, một phòng là của vợ chồng ông chủ Trương, một phòng còn lại để đồ đạc linh tinh kê một chiếc giường chính là phòng của .

 

Nhưng may mắn là đã có chỗ dừng chân.

 

Huyện Thái Bồng cũng rất đông dân cư, dạo gần đây lại là rét tháng ba, nhiều người đau ốm, đến mua thuốc cũng không ít.

 

Nhiễm Bình luôn bận rộn từ sáng đến tối.

 

Chỉ đến giờ cơm, bà chủ bảo đi ăn cơm, gắp vội vài đũa, lại chạy ra xem hiệu thuốc, việc rất chăm chỉ.

 

Cứ như mà qua thử việc.

 

Lại không nghĩ rằng, sáng ngày thứ ba, bà chủ sáng sớm đã ra khỏi nhà, là phải về nhà mẹ đẻ.

 

Chỉ có ông chủ và Nhiễm Bình ở trong tiệm.

 

Nhiễm Bình vẫn bận rộn như cũ, đời trước là một thầy lang, sau đó thôn cho vào biên chế, lại bị con của em trai là Nhiễm Linh thay thế.

 

Nhiễm Linh là cháu của , nếu không có việc gì thì số phận cũng không khác là bao, Nhiễm Bình liền đem cái biên chế kia nhường cho cháu .

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...