Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiễm Bình nghe tin Cố Kiến Minh bị thương nặng.
“Cố doanh trưởng bị bắn!” Đám người Phó Bân cùng Nhiễm Bình vội vàng đi đến lều của Cố Kiến Minh, liền thấy ta nằm trên giường mặt không còn một chút máu.
“Cố doanh trưởng mất rất nhiều máu! Yêu cầu truyền máu, Cố doanh trưởng thuộc nhóm máu B, hiện tại trong kho dự trữ không đủ loại máu này.”
Nhóm máu B?
“Tôi cũng nhóm máu B, mau lấy của tôi!” Cô vội vàng , vừa , những người lính khác cũng lên tiếng, bọn họ nguyện hiến máu cho Cố doanh trưởng.
Ca phẫu thuật của Cố Kiến Minh do Phó Bân và Trần Lệ thực hiện.
Bởi vì Nhiễm Bình sau khi hiến máu, đã ngất xỉu, thực sự mệt mỏi.
Chờ khi tỉnh lại cũng đã là buổi tối, ca phẫu thuật của Cố Kiến Minh có lẽ cũng đã hoàn thành, Trần Lệ vừa trở về đã chạy đến xem trạng của Nhiễm Bình.
“Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Nhiễm Bình gật gật đầu: “Không có gì, tôi vẫn có thể việc, Cố doanh trưởng sao rồi?”
Trần Lệ ấn Nhiễm Bình xuống: “Không sao rồi, viên đạn đã lấy ra, cậu nghỉ thêm một chút đi!”
“Phó đội trưởng nhờ tôi nhắn với cậu, cơ thể cậu không khỏe… nếu thì về nhà đi!”
“Trở về?”
Cô còn có thể trở về sao?
Trong nước đang là thời điểm cách mạng văn hóa diễn ra, thật sự không muốn trở về, cũng đã ở đây mấy năm, cơ thể cũng dần suy nhược.
Lúc trước, cũng hiến máu rất nhiều lần, chưa bao giờ ngất xỉu.
Nhiễm Bình thở dài: “Tôi sẽ suy nghĩ!”
Lại qua thêm một ngày, Phó Bân đếm tìm Nhiễm Bình muốn cùng đi thăm khám vết thương của Cố doanh trưởng, ta đã tỉnh, nửa người trên quấn vải trắng, khoác hờ một chiếc áo.
“Cảm thấy sao rồi?”
Nhiễm Bình rốt cuộc cũng chủ chuyện với ta.
Nhất thời Cố Kiến Minh có chút hoang mang, trong giây phút sinh tử, có mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy mình và Nhiễm Bình đính hôn, sau đó vì chiến tranh mà trì hoãn việc kết hôn, để Nhiễm Bình phải đợi chờ .
Nhưng sau khi chiến thắng trở về, lại phát hiện Nhiễm Bình đã đi lấy chồng.
12.
Mà Cao Phán Nguyệt lại vì mà không màng sống chết, lấy Cao Phán Nguyệt cũng bởi vì trách nhiệm.
Cuối cùng lại phát hiện ra Nhiễm Bình cả đời không có lấy chồng, cả đời chờ đợi , đến lúc chết vẫn gọi tên .
Cố Kiến Minh phát hiện, giấc mơ này rất giống với giấc mơ lúc trước Nhiễm Bình đã .
Và cảm rất là chân thật.
Chẳng lẽ đây chính là giấc mơ của Nhiễm Bình lúc đó? Cũng là nguyên nhân mà luôn né tránh mình?
Bất giác, hốc mắt đỏ lên, không biết là nỗi đau trong lòng hay là do vết thương.
Cố Kiến Minh giương mắt về phía Nhiễm Bình, trong mắt dạt dào cảm: “Anh không sao.”
Phó Bân Nhiễm Bình và Cố Kiến Minh rồi : “Hai người cứ chuyện đi, tôi đi xem các bệnh nhân khác.”
Có lẽ thấy trạng của Cố Kiến Minh như , Nhiễm Bình cũng không còn lạnh lùng nữa.
“Đội trưởng bị thương không nhẹ, cầu cố gắng nghỉ ngơi, đừng lo nghĩ về chiến sự nữa.”
Nghe thấy lời này, Cố Kiến Minh liền gấp gáp: “Không , tiền tuyến đang rất căng thẳng!”
Nhiễm Bình trấn an: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng mạng sống, nếu có huống nào khó xử lý, bọn họ sẽ tham khảo ý kiến của thôi!”
Đúng là Cố Kiến Minh cũng không thể đậy, chỉ có thể nằm.
Cũng không biết phải gì nữa, Nhiễm Bình muốn đi, lại nghe thấy giọng của Cố Kiến Minh.
“Tối hôm qua, nằm mơ, mơ thấy em chờ cả đời.”
“Hả?” Nhiễm Bình nhíu mày.
Lúc này Cố Kiến Minh chuyện có chút khó khăn, vẫn muốn đem chuyện trong giấc mơ kể cho Nhiễm Bình nghe.
“Anh , mơ thấy, em đợi cả đời.”
“Anh em chờ , khi đánh giặc trở về, liền phát hiện ra em đã lấy chồng, người trong thôn em đã lấy chồng ở núi Nghê Gia.”
Nhiễm Bình ngây người: “Núi Nghê Gia?”
Núi Nghê Gia, đúng là đã bị ba mẹ bán đến đó để đổi lấy tiền cưới cho em trai.
“Sau đó thì sao?” Cô lại hỏi.
“Sau đó, đi tìm ba mẹ em, bon họ trở về quá muộn, em đã người khác rồi, là do đã em lỡ dỡ mấy năm qua.”
“Anh rất áy náy, đã đi núi Nghê Gia, lại không đến tìm em, người nhà em đang sống rất tốt, nên không muốn phiền em nữa.”
Bạn thấy sao?