Nhưng thương binh vẫn cứng đầu, nếu dùng mê hắn sẽ từ chối điều trị.
Nhiễm Bình lần đầu tiên gặp huống như , điều dưỡng cầm máu cho hắn trước, sau đó đi tham khảo ý kiến của đội trưởng đội y tế - Trần Truất.
Trần Truất hình như nhận ra thương binh này: “Cô cứ tiếp tục khuyên nhủ cậu ấy, tôi cũng đi tìm người tới khuyên xem sao.”
Nhiễm Bình gật đầu, trở lại lều xem trạng của thương binh.
Tới lúc phẫu thuật, Nhiễm Bình đẩy hắn lên bàn mổ, hắn vẫn rất kiên cường:
“Bác sĩ Nhiễm, cầu xin , tôi không thể bị tổn thương đầu óc!”
“Bác sĩ, cứ trực tiếp mê cho cậu ấy!”
Nhiễm Bình đang nghĩ tới sẽ khuyên nhủ hắn như thế nào, thì lại nghe thấy một giọng to lớn và đầy uy lực vang lên từ phía sau.
Lòng chùng xuống, sao lại có thể gặp Cố Kiến Minh ở đây?
Nhiễm Bình quay đầu lại, đối mặt với người đàn ông mặt quân trang đang đi về phía , so với ba năm trước đây, ta càng trưởng thành và chững chạc hơn.
Trên mặt có vài vết thương, làn da thêm sậm màu.
Cố Kiến Minh nheo mắt lại, có chút khó tin.
Ở trong trí nhớ của ta, Nhiễm Bình sao biết y thuật?
Nhiễm Bình cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, cũng đoán , Cố Kiến Minh đại khái chính là doanh trưởng của thương binh kia.
Cô quay đầu lại với hắn: “Cậu nghe chưa, doanh trưởng của cậu lên tiếng rồi đấy!”
Nói xong, nhanh chóng đẩy người vào phòng mổ.
Cố Kiến Minh cánh cửa phòng mổ đóng lại, trong lòng đảo lộn, đây thật sự là Nhiễm Bình?
Từ ba năm trước bỏ trốn khỏi xe lửa, đã tìm ba năm.
Anh ta nghĩ, Nhiễm Bình tuy có đọc chút sách chưa từng đi xa nhà, không chừng sẽ trở về nhà, cũng quay về thôn Linh Lung tìm không thấy.
Tại sao lại ở chỗ này?
Tại sao lại ở nơi nguy hiểm nhất, đã xảy ra chuyện gì với ?
Những nghi hoặc đó quanh quẩn trong lồng Cố Kiến Minh, tìm người ba năm gần trong gang tấc chỉ có thể đè những cảm này xuống.
Dù sao, em tốt của là Đỗ Vĩ vẫn còn đang phải cấp cứu.
Năm tiếng sau, Đỗ Vĩ đẩy ra.
Nhiễm Bình cùng một bác sĩ khác mệt mỏi mà đi theo sau, Cố Kiến Minh đi theo Đỗ Vĩ, chỉ là vẫn ngoái đầu lại một lần.
Nhưng Nhiễm Bình chỉ cúi đầu tháo găng tay, tránh tầm mắt của ta.
Sau ca mổ này, ăn cơm xong còn phải ca khác.
Đây là cuộc sống của hiện tại.
Hơn nữa, đã ba năm trôi qua, Cố Kiến Minh cùng Cao Phán Nguyệt chắc là đã kết hôn rồi?
…………….
Buổi tối, sau ca mổ cuối cùng, đã một giờ sáng.
Nhiễm Bình ăn đại một ít cháo rồi chuẩn bị đi ngủ.
Lại muốn đi xem qua trạng các bệnh nhân, vừa đi đến đã phát hiện, doanh trưởng Cố Kiến Minh vẫn luôn ở bên cạnh Đỗ Vĩ.
Cố Kiến Minh nghe tiếng bước chân, quay đầu lại thấy Nhiễm Bình, vừa định mở miệng thì một thương binh khác ngắt lời: “Bác sĩ Nhiễm, chân của tôi còn giữ không? Tôi còn muốn giet thêm vài tên Nhật nữa.”
Nhiễm Bình mỉm : “Cậu không tin vào tay nghề của tôi à?”
Anh thương binh kia khổ: “Tay nghề của bác sĩ Nhiễm là giỏi nhất ở đại độ này rồi, tôi chỉ là lo lắng thôi.”
“Cậu sẽ tốt thôi, đừng lo, chúng ta cũng nhất định giành thắng lợi!”
“Bác sĩ Nhiễm là mộ người tốt, tôi rất thích những tốt bụng như , nếu chưa kết hôn có thể cân nhắc tôi, nhà tôi có rất nhiều tiền!” Anh thương binh kia lanh lợi .
Nhiễm Bình cũng không có tức giận, ở chỗ này mọi người cũng hay như , chỉ cho qua.
Đang tính gì đấy, thì Cố Kiến Minh đi đến gần, gõ gõ vào chỗ bị thương của thương binh kia, hắn rên một tiếng, người bên cạnh chưa ngủ đều haha.
“Không trêu chọc bác sĩ!”
Mặt Cố Kiến Minh không giận mà uy, thương binh kia vội vàng : “Doanh trưởng, tôi chỉ với bác sĩ một chút.”
“Lần sau không dám.”
Nhiễm Bình không gì, đi đến xem trạng của Đỗ Vĩ.
Đôi mắt của Đỗ Vĩ đã cứu, trạng thị lực thì khó mà trước.
Lúc này hắn đã tỉnh, thấy Nhiễm Bình tới liền cảm ơn.
Bạn thấy sao?