Sau Mười Năm Bên [...] – Chương 4

“Này, đó không phải là Chu Chú sao?”

 

Không biết ai nhỏ giọng thầm một câu.

 

“Oa, còn có ảnh hậu nào ……”

 

Lúc này tôi đang dựa vào trong lòng ngực của một em trai, uống rượu do một em trai khác đút cho.

 

Tôi ngước mắt lên thì thấy Chu Chú đang đi về phía này, bên cạnh còn có ảnh hậu vừa mới đoạt giải Hà Thải Vi và cũng là nghệ sĩ dưới sự dẫn dắt của chị Hà.

 

Chu Chú tối sầm mặt, trực tiếp nắm chặt cổ tay tôi và kéo tôi ra ngoài.

 

“Lâm Miểu, bọn họ là ai?”

 

“Bọn họ đều là trai.”

 

Tôi thờ ơ hắn:

 

“Thích một người quá mệt mỏi cho nên tôi lựa chọn thích bảy người. Một ba năm tiểu thịt tươi, hai tư sáu tiểu chó săn.”

 

“Đây gọi là sau lưng của một người phụ nữ thành công thì không phải có sáu hay bảy người đàn ông âm thầm trả giá hay sao?”

 

Vẻ mặt Chu Chú cực kỳ tức giận, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm tôi:

 

“Vì sao em lại muốn như ?”

 

Tôi khẽ hất tóc lên, nhếch khóe miệng nhẹ trả lời:

 

“Tôi chỉ là muốn cho mỗi một chàng trai tôi thích một cái danh phận mà thôi.”

 

Mà ta đã ở cùng hắn mười năm, từ sớm đến ngầm, ngay cả cái danh phận cũng chưa từng có.

 

Thật là buồn .

 

“Miểu Miểu, đây là em đang trả thù sao?”

 

Chu cau mày lại, trong ánh mắt hiện lên một chút đơn.

 

Tôi không nhịn lên tiếng:

 

“Trả thù? Tôi cảm ơn còn không kịp. Mười triệu nhân dân tệ, tôi còn chưa biết nên tiêu nó như thế nào.”

 

Tôi nhướng mày Chu Chú, hắn hơi mím môi lại. Cả người qua đều là lạnh lẽo hờ hững.

 

“Tôi phải đi về rồi. Nếu không nhóm trai sẽ sốt ruột.”

 

Tôi mỉm thêm:

 

“Tất cả đều chi tiêu bằng số tiền mà đã đưa cho tôi.”

 

5

 

Tôi xoay người trở về. Tôi mới đi ra ngoài một lát rồi quay lại thì phát hiện người thân của mình đã không còn ở đó.

 

Tôi gọi người phục vụ đến hỏi rằng liệu ta có thấy ấy hay không.

 

Người phục vụ ấp úng:

 

“Là do…… Lục tổng, đến đây, đưa, đưa Thẩm đi……”

 

Được rồi, dáng vè của người phục vụ thì tôi có thể tưởng tượng rằng ấy “Mang” đi như thế nào.

 

Xem ra, lần này ấy cũng không thể chia tay rồi.

 

Tôi nâng cổ tay đồng hồ, đã ba giờ sáng.

 

Đột nhiên tôi không chịu nổi nữa và ngáp dài một cái.

 

Tôi bắt taxi trực tiếp trở về nhà.

 

Vừa ra khỏi thang máy thì tôi lại phát hiện thấy một người đang ngồi xổm trước cửa.

 

Không phải là chàng thanh niên mới gặp vài giờ trước đó sao?

 

Thật đúng là thiếu niên ngông cuồng.

 

Anh ngước mắt tôi người đầy mùi rượu:

 

“Chị rất bận à, rất nhiều cuộc vui à, hay là đây là vừa đi đâu đấy?”

 

Anh nhướng mày tôi:

 

“Tôi chủ thì không biết là chuyện xưa hay là sự cố?”

 

Tôi , mở cửa rồi tựa người vào cửa:

 

“Đương nhiên là sự cố, tôi cố ý lừa cậu đến đây, sau đó…… lấy thận của cậu ~”

 

Tôi xoay người bước vào cửa. Anh hơi ngạc nhiên vẫn đi theo tôi vào trong.

 

Tôi tìm chứng minh thư và danh thiếp của mình ném cho :

 

“Giang Ích, tôi coi trọng cậu.”

 

“Cậu có muốn trở thành nghệ sĩ của tôi và tiến vào giới giải trí hay không?”

 

Rõ ràng đã bị hành của tôi cho sợ hãi và không thể thành lời ngay lúc đó.

 

Anh do dự một lát và bất đắc dĩ một tiếng:

 

“Chị à, chị đang trêu tôi đấy à? Loại coi trọng này là như thế nào?”

 

Tôi thản nhiên mỉm , rồi thuận tay cởi áo khoác trên người ra:

 

“Lại cho cậu lựa chọn, trai thứ tám của tôi, không phải người thứ tám, mà là người đứng ở thứ tám.”

 

Tôi suy nghĩ thêm vài giây và thêm:

 

“Một tháng tôi sẽ trả cho cậu mười vạn.”

 

Anh cắn chặt răng, thở dài:

 

“Tôi……”

 

Tôi ngáp ngủ một cái và ngắt lời :

 

“Nếu muốn đi thì hiện tại ra khỏi cửa rẽ trái, bay về và tiếp tục công việc ca sĩ thường trú của cậu ở vũ trường.”

 

“Nếu không đi thì đi vào phòng khách ngủ, đừng quấy rầy tôi.”

 

“Tôi buồn ngủ rồi. Cậu suy nghĩ một chút rồi sáng mai cho tôi đáp án của cậu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...