Sau Mười Năm Bên [...] – Chương 2

2

 

Tôi số dư trong điện thoại di và không biết vì sao trong lòng lại không thấy buồn bã và bi thương quá nhiều cho một mối tan vỡ.

 

Cảm ơn người cũ đã khiến tôi trở mình thành một phú bà.

 

Một khoảng thời gian dài, một số tiền lớn.

 

Cũng trong ngày hôm đó, tôi lập tức đặt mua một vé máy bay đi Lệ Giang.

 

Trong phố rượu ở phố cổ xa hoa truỵ lạc.

 

Tôi đi đến một quán rượu nhỏ và đi vào.

 

Có một ca sĩ đang đàn hát một bài hát không ưa chuộng.

 

Âm thanh sạch sẽ rõ ràng và mang theo từ tính.

 

Rất đặc biệt.

 

“Tôi có thể chọn một bài hát không?” Tôi vẫy tay hỏi người phục vụ.

 

“200 tệ một tiếng.”

 

“OK, để ta hát đi.”

 

Tôi chỉ vào người ca sĩ vẫn thường đứng trên sân khấu.

 

Tôi đã đặt liên tục năm bài hát.

 

Có rock and roll, có dân ca, có jazz.

 

Mỗi bài hát đều có thể hát ra hương vị riêng.

 

Bài hát cuối cùng hát xong, người đàn ông đó vội vàng nhảy xuống khỏi sân khấu.

 

Anh đến ngồi đối diện với tôi và đẩy một ly rượu Cocktail đến trước mặt tôi.

 

“Đây là đồ uống đặc biệt của quán chúng tôi, ly rượu gọi là cờ gặp gỡ.”

 

Ánh mắt tôi dừng trên những ngón tay thon dài trắng nõn của và từ từ ngẩng đầu.

 

Không có ánh đèn rực rỡ của sân khấu nên khi gần hóa ra là một chàng thanh niên mới ngoài hai mươi.

 

Anh cao lớn, đôi chân dài, mặc một chiếc áo khoác đen trắng, mái tóc màu xanh lơ hơi dài và vẻ mặt là nét nổi loạn của thang xuân.

 

Anh khẽ cong môi:

 

“Đêm nay cảm ơn nhà tài trợ của tôi, chị nhỏ đã chi rất nhiều tiề.n.”

 

Tôi khẽ một tiếng:

 

“Không tốn nhiều tiề.n đâu. Chị đây có tiề.n, lúc vui vẻ mà chó đi ngang qua thì đều muốn cho hai trăm tệ.”

 

Tôi lại rút tiề.n từ trong ví ra hai trăm tệ tiề.n mặt:

 

“Cậu có thể chơi bài “Gặp em” của Chu Chú không? Tôi muốn nghe bài này.”

 

Anh sải chân bước dài lên trên sân khấu, cầm đàn guitar lên và chậm rãi mở miệng.

 

Ánh mắt của thỉnh thoảng lại về phía tôi.

 

Tôi lơ đãng một lúc, giống như tôi lại thấy Chu Chú của nhiều năm về trước.

 

“Gặp em” là bài hát tôi viết cho Chu Chú và lúc trước hắn trở lên nổi tiếng chính là nhờ bài hát này.

 

Tôi uống một hơi cạn sạch ly rượu tên là cờ gặp gỡ.

 

Di đột nhiên vang lên tiếng chuông cuộc gọi đến từ người thân Thẩm Nam Âm.

 

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của ấy yếu ớt:

 

“Miểu Miểu, tớ chia tay rồi.”

 

“Tại sao cậu cũng chia tay?”

 

thân Thẩm Nam Âm là một da trắng và giàu có. Từ nhỏ ấy đã sống một cuộc sống của một nàng công chúa không may thay ba năm trước đây gia đình đột nhiên gặp biến cố, bố ấy bị đi tù còn mẹ ấy thì tự sát.

 

Nhưng mà ấy giống như là trời sinh có mệnh công chúa nên ấy ông chủ Lục Uyên nâng lên tận trời.

 

Muốn minh tinh thì có thể tùy ý lựa chọn loại kịch bản nào cũng . Muốn tiền thì tự viết chi phiếu bao nhiêu cũng .

 

Mấy năm nay, ấy cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.

 

Tôi hỏi: “Hai người lại cãi nhau à?”

 

Dù sao mấy năm nay, ấy cũng không ít lần cãi nhau với Lục Uyên. Nhưng mà, dường như mọi kiên nhẫn của ông chủ đều đặt lên người ấy. Mọi cuộc cãi vã của hai người dường như đều trở thành thú.

 

“Lần này chúng mình thật sự chia tay rồi.”

 

Bạn thân trả lời và thêm:

 

“Dương Hi đã trở lại.”

 

Dương Hi là trai đầu tiên của Thẩm Nam Âm.

 

Được rồi, chắc là ông chủ đang ghen tị.

 

Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời, đôi ta lại lần nữa ăn ý.

 

Năm đó chúng tôi đều cùng sớm, tôi và Chu Chú còn ấy và Dương Hi.

 

Hiện tại thì lại cùng chia tay một lúc.

 

“Cậu đợi một chút, mình lập tức trở về ngay.”

 

Tôi nhanh chóng cúp điện thoại và đặt vé máy bay gần nhất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...