Cả người Chu Chú hoảng loạn, hắn bỗng nhiên gắt gao nắm lấy bả vai tôi, hai mắt màu đỏ tươi:
“Miểu Miểu, em đã muốn đi cùng cả đời.”
Tôi chán ghét hất hắn ra:
“Chu Chú, là không cần tôi trước, đã cho tôi mười triệu nhân dân tệ, đổi lấy mười năm thanh xuân của tôi.”
“Vốn dĩ tôi còn muốn giữ lại chút thể diện cho , đừng cho tôi lại ghê tởm .”
“Chu Chú, tôi chúc tiền đồ như gấm, càng ngày càng nổi tiếng.”
Tôi quay đầu rời đi, không muốn thêm một cái nào.
21
Mới ra khỏi thang máy, một bó hoa to lớn tiến đến trước mặt, bên cạnh còn có một người.
Tôi khẽ nhíu mày: “Đây là cái quái gì thế?”
Giang Nghị ra sức khiêng đóa hoa hồng:
“Lễ Tình Nhân, không phải phụ nữ đều thích hoa sao? 999 bông đó.”
“Tôi không thích, cảm ơn.” Tôi trừng mắt một cái.
Thằng nhóc này còn có không ít tâm tư.
“Vậy chị thích quà gì?” Anh vẫn theo đuổi không bỏ.
“Tôi thích xe thích nhà, giá trị cao, giảm giá nhanh.”
“Tốt nhất năm nay cậu nên nỗ lực, năm sau tôi đổi một chiếc Ferrari.”
Tôi không còn lời nào để liếc một cái.
“Được, chị chờ……” Anh chạy đi nhanh như chớp.
Vẻ mặt tôi ngơ ngác, đây là huống như thế nào ?
Một lúc sau, gọi điện thoại bảo tôi xuống tầng.
Tôi không kiên nhẫn mà đi xem tên nhóc này lại giở trò gì,
Lại thấy ngồi ở trên một chiếc xe thể thao Ferrari mới tinh màu đỏ, thật sự quyến rũ.
“Này……” Tôi chỉ vào siêu xe mới tinh với vẻ mặt mờ mịt.
“Tặng chị đấy.” Anh lắc lắc tay.
“Nhà ở thì còn phải lại tích cóp tiền.”
Tôi một hơi thiếu chút nữa không đi lên nổi……
“Giang Nghị, cậu có phải bị điên rồi không? Kiếm ít tiền là muốn lung tung hả!!!”
Tôi tức giận đến mức tay chân đá một trận, lại vẫn rực rỡ, không kiêng nể gì mà về phía tôi:
“Chị xem, đẹp hay không đẹp?”
“Ừ…… Đúng thật khá đẹp.”
Anh vươn tay ra với tôi, đến càng khoe khoang:
“Vậy xin hỏi vị nữ chủ xe Ferrari tôn quý, có thể để tôi tài xế đưa ngài đi đâu hóng gió không?”
Tôi bất đắc dĩ rất nhiều, lại không nhịn bật :
“Được.”
22
Tiếng gió rít gào cùng với ánh đèn neon ban đêm bay qua tầm của tôi, tiếng ống xả ầm ỹ xuyên thủng bầu trời đêm, tôi lên tiếng thét chói tai như muốn trút mọi phiền muộn trong lòng ra.
Cuối cùng thì xe cũng tắt máy ngừng ở ven đường, trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại phía bên kia đường đang chiếu sáng hình ảnh của Chu Chú.
“Mẹ nó, chỗ ngồi này cũng thật đen đủi.” Giang Nghị liếc mắt một cái rồi chửi, lại có ý muốn đổi một nơi khác.
Tôi giãn hai tay, duỗi người:
“Ở chỗ này cũng , không sao cả.”
Tôi Chu Chú trên màn hình, lắc lắc đầu.
“Chị thích cái gì ở ta?” Cuối cùng là Giang Nghị không nhịn mà mở miệng.
Tôi thích cái gì ở Chu Chú? Đến nay cũng không rõ.
“Năm ấy tôi mười sáu tuổi, tôi chuyển tới lớp học mới thì bị lập, chỉ có Thẩm Nam Âm nguyện ý với tôi. Sau đó, tôi bị mấy tên lưu manh cản lại ở cổng trường, là Chu Chú đã ra tay đã cứu tôi, khi đó liền có cảm giác trên người ta có ánh sáng từ trên trời giáng xuống.”
Giang Nghị nhạo tôi: “Lại còn trên người có ánh sáng, ta là Như Lai Phật Tổ à?”
Tôi cũng tự giễu : “Có lẽ khi đó trong não chỉ biết có .”
“Nhưng mà Thẩm Nam Âm cùng Chu Chú, vẫn luôn là ánh sáng chiếu sáng cuộc đời tôi……”
Bạn thấy sao?