Tôi lại càng cảm thấy bất ổn hơn:
"Tại sao ngay lúc chúng ta tìm chỗ này, công nhân lại phát hiện sương mù tan?
"Chắc chắn là nó không muốn chúng ta vào.”
"Nhưng oán niệm của nó quá lớn rồi."
"Đã đến đây rồi, sao có thể không hóa giải chứ."
Tôi bảo Lâm Ngộ Bạch đứng chờ ở cửa.
Một mình bước vào trong.
20
Tôi xông vào sân nhà trong giấc mơ.
Nhưng lại không thấy gia đình trong giấc mơ đâu cả.
Người phụ nữ trong giấc mơ đã hóa thành một bức di ảnh tóc trắng xóa.
Thời gian gấp gáp.
Tôi lấy từ trong túi ra chu sa, giấy vàng, tại chỗ vẽ mấy lá bùa siêu độ:
"Ra đây đi.”
"Tôi biết đang ở đây. Anh bao nhiêu người như thế, nghĩ trai và em sẽ dễ chịu hơn sao?"
Sau lưng vẫn không có tĩnh gì.
Tôi bỗng dừng lại tác trong tay.
"Không đúng!”
"Cả ngày hôm qua, hóa thành bà lão để cảnh báo tôi, lại còn rối quẻ bói của tôi, cố ý tìm cách ngăn cản tôi rời đi, rồi lại báo mộng cho tôi…”
"Chẳng lẽ!”
"Anh muốn cứu chúng tôi?!"
Một cơn gió mạnh bất chợt thổi tới, cuốn những tờ giấy vàng trên mặt đất bay lên, tôi thấy trong góc tối xuất hiện một đứa trẻ sáu tuổi.
Nó hiện thân rồi!
Tôi cẩn thận quan sát nó, sợ rằng mình phán đoán sai.
Đứa trẻ ma sáu tuổi mở miệng với tôi:
"Là trưởng thôn mới tới này, ông ta muốn thu đủ một trăm linh hồn để trấn áp trai và em tôi."
Tôi bỗng nhớ ra điều gì đó, chỉ vào dáng vẻ sáu tuổi của nó mà hỏi:
"Tại sao vẫn là hình dáng sáu tuổi? Chẳng lẽ cũng…?"
Cậu bé gật đầu:
"Tôi tận mắt chứng kiến quá trình trai và em tôi chết. Khi đó tôi sáu tuổi, vừa về nhà đã đổ bệnh nặng, đến lúc tỉnh lại thì đã thành một hồn ma trên nấm mộ.
"Vị trưởng thôn này, ông ta muốn nhốt cả hai đội xây dựng của các người lại đây, biến thành những linh hồn sống để cắm trụ.
"Ông ta nghĩ rằng chỉ cần trấn áp trai và em tôi thì có thể sửa xong cây cầu này."
Tôi lạnh sống lưng, hít sâu một hơi!
"Lập tức quay về công trường!"
21
Khi quay lại công trường lần nữa, quả nhiên lại xảy ra chuyện.
Những người đi đường bị đẩy sang một bên bàn tán xôn xao:
"Thảm hơn cả hôm qua nữa!"
"Nghe lại là công ty xây dựng Châu Thuấn xảy ra chuyện, lần này cần cẩu lại trục trặc, số người chết còn nhiều hơn hôm qua!"
"Nghe đồn vì không nghe lời nữ đạo sĩ kia nên mới ra nông nỗi này!"
"Chắc là vì ham kiếm tiền đến phát điên rồi chứ gì!"
Bên đường chen chúc đầy xe cảnh sát và xe cứu thương.
Người trưởng thôn từng mạnh miệng tuyên bố mình có thể phong tỏa thông tin, giờ đây vẻ mặt không cam tâm bị áp giải lên xe cảnh sát.
Khi thấy tôi, ông ta bỗng bướng bỉnh dừng lại, trừng mắt tôi đầy căm phẫn:
"Là hoại! Chỉ còn hai mươi người nữa thôi!
"Cô có biết không! Dưới cây cầu đó đang đè một thứ có oán niệm rất lớn! Tất cả những gì tôi đều là vì cái tốt cho mọi người! Nếu không, người trong ngôi làng này sớm muộn cũng chết hết!"
Những dân làng xung quanh đứng trưởng thôn, ánh mắt đầy vẻ thương cảm.
Thậm chí còn có người mê muội, nuối tiếc thốt lên:
"Nghe trưởng thôn đã sắp xếp hai đội xây dựng, cộng với những linh hồn từng bị hiến tế trước đây, vừa đúng một trăm người! Tiếc thật! Hồn cầu đáng lẽ hôm nay đã có thể bị trấn áp rồi!”
"Ôi! Nếu sau này nó còn ra ngoài người thì biết sao bây giờ!"
22
Tôi nghe tin tức về kết quả xử lý vụ tai nạn nghiêm trọng lần này.
Cảnh sát đã tìm ra bằng chứng trưởng thôn can thiệp vào máy móc.
Ông ta bị buộc tội tham gia tổ chức tà giáo và cố ý thương tích. Do tác tiêu cực nghiêm trọng đến xã hội, cuối cùng ông ta bị tuyên án tử hình.
Sau khi cơn sóng gió lắng xuống, tôi cùng công nhân lần nữa khởi lại dự án xây cầu.
Lần này, tôi cầu họ trước khi bắt đầu thi công phải tháo dỡ các trụ bên dưới đầu và đuôi cầu.
Khi máy từ từ đào sâu xuống, tôi thấy trong khe hở giữa bê tông cốt thép có hai bộ xương nhỏ.
Rõ ràng không lâu trước đây, tôi còn gặp họ trong giấc mơ.
Một bé lanh lợi tinh nghịch, vừa khóc vừa dúi cho tôi một bát thịt.
Một cậu bé thật thà chất phác, muốn em với tôi suốt đời.
Lúc này, tôi thấy cậu bé chạy tới, nắm tay bé:
"Em , ngày nào cũng canh giữ cây cầu thật mệt quá. Sau này chúng ta không cần phải canh giữ nữa, đúng không?"
Cô bé dựa sát vào sau lưng cậu bé, cây cầu đã sụp đổ:
"Em muốn về nhà. Lâu lắm rồi em không ăn thịt kho tàu mẹ nấu."
Bất chợt, cả hai vui mừng vẫy tay về phía một bóng người đang chạy tới:
"Là A Đệ! A Đệ đến rồi!"
Bạn thấy sao?