Sau Ly Hôn, Tôi [...] – Chương 7

Trưởng thôn cuống quýt trấn an:

 

"Tôi cũng là đứa con sinh ra ở làng này. Hồi nhỏ tôi với trai mình còn cùng nhau lên cầu chơi. Tình cảm em chúng tôi rất sâu nặng, nên tôi cũng có cảm đặc biệt với cây cầu này. Tôi thật sự chỉ muốn chút gì đó tốt cho làng thôi!"

 

Ông quay sang với chúng tôi:

 

"Các vị cứ ăn uống thoải mái, rồi nghỉ lại đây.

 

"Tôi đã sắp xếp khách sạn sạch sẽ, thoải mái nhất trong làng cho mọi người rồi!"

 

Tôi chẳng buồn đũa, tâm trạng nặng trĩu. Tôi kéo Lâm Ngộ Bạch, định rút lui:

 

"Nơi này rất nguy hiểm, ở lại nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Dự án này đừng nữa, bảo em công nhân về nhà đi!"

 

Lâm Ngộ Bạch hiểu ý tôi.

 

Anh không gì lớn tiếng, mà lặng lẽ báo cho mọi người, bảo họ ăn xong thì lập tức lái xe về nhà.

 

15

 

Chiếc xe vừa rời khỏi cổng làng, bỗng nghe "rầm" một tiếng.

 

Có thứ gì đó lao thẳng vào đầu xe khiến chúng tôi phải phanh gấp.

 

"Không sao, chỉ là một con mèo hoang lao vào thôi."

 

 

Lâm Ngộ Bạch, sau khi xuống xe kiểm tra, quay lại thắt dây an toàn:

 

"Tôi thấy con mèo cũng không bị gì. Mau đi thôi, cái làng này đúng là kỳ quái."

 

Tôi vội kết ấn, tính quẻ để xem cát hung:

 

"Động vật nhỏ dùng mạng chặn đường…

 

"Con đường này e là không đi nữa."

 

Đúng lúc chúng tôi còn đang chần chừ không biết có nên tiếp tục lái xe đi hay không, thì điện thoại của nhóm công nhân phía trước vang lên.

 

"Không đi !”

 

"Đèn pha chiếu về phía trước toàn là sương mù dày đặc! Không thấy rõ gì hết! Một chút cũng không thấy !”

 

"Giờ phải sao đây? Có nên tiếp tục đi nữa không?"

 

Điện thoại vừa ngắt, quẻ của tôi cũng xuất ra.

 

Là quẻ hung.

 

 

Một con đường chết, không lối thoát...

 

16

 

Nửa đêm 12 giờ.

 

Chúng tôi bị mắc kẹt cách làng chưa đầy một cây số, lòng vòng mãi không tìm đường ra.

 

"Là hiện tượng ma dẫn đường."

 

"Và còn là ma cấp cao. Chúng ta đông người thế này, chỉ cần một người không ra , thì không ai ra ."

 

"Chẳng lẽ đây là cục diện tử, có người cố bày ra, không định để chúng ta sống mà rời khỏi đây sao?"

 

Lâm Ngộ Bạch vô cùng tự trách.

 

Anh thất vọng ôm lấy vô lăng:

 

"Tất cả là tại ! Nếu không phải gọi điện kêu em tới đây, em đã không bị liên lụy! Anh đúng là đáng chết mà!"

 

Tôi lắc đầu:

 

"Không đâu."

 

"Anh còn nhớ lần đầu em gieo quẻ cho không?"

 

"Lần đó là quẻ cát đấy."

 

Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó:

 

"Vậy nên, những gì bây giờ tính ra chưa chắc đã hoàn toàn đúng. Là có thứ gì đó đang cố ý nhiễu quẻ của em."

 

"Vì , chúng ta chắc chắn sẽ không sao."

 

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận xung quanh:

 

"Tôi cảm giác ... nó đang ở ngay bên cạnh tôi."

 

"Tôi cần vào giấc mơ, để đối mặt với nó."

 

17

 

 

Cơn buồn ngủ ập đến, tôi chìm vào giấc mộng.

 

Trong mơ.

 

Bên bờ sông mờ mịt sương khói, tôi thấy một người phụ nữ đang giặt đồ, như đang chờ đợi tôi.

 

Mái tóc bà đen nhánh, búi cao gọn gàng. Thân hình bà gầy guộc, ánh mắt lại tràn đầy sức sống, đặc biệt là khi thấy tôi, bà càng rạng rỡ hơn:

 

"Em trai, sao em lại đến đây?"

 

"Nhà mình vừa có thêm một đứa em ! Em mau về xem đi! Anh của em biết trước, nên bây giờ đang đi mua kẹo cho em rồi đấy!"

 

Mặt hồ dập dềnh những gợn sóng yên bình. Tôi cúi người xuống mặt nước, thấy bóng mình phản chiếu dưới đó là một cậu bé khoảng chừng sáu tuổi.

 

Người phụ nữ ngồi bên bờ sông, giặt đồ và nghiêng người thúc giục tôi:

 

"Mau về nhà xem em đi! Nó chỉ nhỏ hơn em nửa tuổi thôi, lanh lợi hơn em nhiều đấy!"

 

Tôi nhận ra đây chính là giấc mơ của nó.

 

Tôi hòa mình vào giấc mơ ấy, trở thành một phần trong ký ức và linh hồn của nó.

 

Vì thế, tôi bỗng cảm thấy niềm vui một cách rất tự nhiên, xuất phát từ tận đáy lòng.

 

Tôi chạy nhảy trên con đường lát đá xanh trong mơ.

 

Cánh cửa gỗ sơn vàng mở rộng, tôi quen thuộc bước vào như ở nhà.

 

Sân nhà đầy các loại nông sản phơi khô, những dây ớt đỏ treo trước nhà rực rỡ, hòa cùng mùi thức ăn thơm lừng từ bếp sau ùa vào mặt tôi.

 

Một người đàn ông bước ra từ trong nhà, tay nắm một bé lanh lợi:

 

"Từ nay con bé là em của con!"

 

Tôi dần quên mất mình là ai.

 

Chỉ nhớ rằng em đáng thương này từng bị người khác bỏ rơi.

 

Người của tôi luôn hết mực thương ấy.

 

Ba em chúng tôi đã cùng trải qua một tuổi thơ hạnh phúc nhất.

 

Chúng tôi từng cùng nhau mò cá, bơi lội dưới cây cầu cổ.

 

Cũng từng cứu vài người phụ nữ định kết liễu đời mình trên cầu.

 

Thậm chí từng thấy những kẻ say rượu ngủ gục, sáng hôm sau chết cóng trên cầu.

 

Em tôi là người rất tốt bụng.

 

Con bé từng đề nghị:

 

"Sao mình không lên trụ cầu, giả ma để dọa mấy người say rượu ấy? Dọa cho họ sợ mà về nhà sớm."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...