Sau Ly Hôn, Tôi [...] – Chương 6

Công nhân trong đội nghe như tiêm liều thuốc an thần, lập tức reo hò vui mừng:

 

"Anh em nhất định sẽ cố gắng hết sức!"

 

Từ xa, Chu Thuấn tôi với ánh mắt đầy cảnh giác, sợ tôi sẽ tiếp tục rối.

 

Tôi đành lùi lại, tìm một nơi tương đối yên tĩnh, lấy dụng cụ lập quẻ ra và bắt đầu suy diễn quẻ tượng.

 

Chỉ cần biết sự thật, có lẽ sẽ có cách hóa giải.

 

Nhưng ngay khi tôi tính toán đến một nửa, một tiếng thét chói tai như xé rách không khí vang lên bên tai:

 

"Áaaaa!"

 

"Có chuyện rồi!"

 

"Mau gọi điện thoại, báo xe cấp cứu!"

 

Tôi lập tức thu lại dụng cụ lập quẻ, đứng dậy thì thấy không xa phía cổng cầu đã bị đám đông vây kín.

 

Những công nhân mặt mày tái mét tụ tập lại, tiếng hét hãi hùng vang lên không dứt:

 

"Cẩu trục vẫn bình thường mà! Sao lại trục trặc !"

 

 

"Cây trụ cầu to và nặng thế này mà rơi xuống..."

 

"Chết rồi, tất cả họ đều chết cả rồi..."

 

"Sáng nay còn đi cùng nhau, lúc tới ai cũng khỏe mạnh, bình thường..."

 

13

 

Máu tươi nhuộm đỏ từng tấm vải trắng.

 

Cáng của đội y tế cứ đến rồi lại đi, xung quanh tràn ngập tiếng bàn tán:

 

"Ông tiên trong miếu làng từng rồi, bảo cây cầu này oán khí quá lớn, phải thu đủ một trăm linh hồn thì cầu mới sửa xong !"

 

Lại thêm một chiếc cáng khiêng qua.

 

Có người khẽ hỏi người bên cạnh:

 

"Này, lần này chết mấy người thế?"

 

Người biết chuyện trả lời:

 

"Nghe chết bảy tám công nhân, toàn là người của công ty xây dựng Chu Thuấn."

 

Tôi theo hướng họ chỉ.

 

Chu Thuấn đang cãi vã với mấy công nhân bên cạnh:

 

"Chuyện này liên quan gì đến tôi? Là do cẩu trục bị trục trặc! Các vận hành sai! Thế mà còn định bắt tôi bồi thường? Tôi còn chưa trách các chậm tiến độ! Tôi thế đã là tận tận nghĩa lắm rồi!"

 

Giữa đám công nhân, có vài gương mặt quen thuộc phát hiện ra tôi.

 

"Có phải Trình Thanh Thanh đã với rồi không! Bảo đừng để người xuống sông vớt mũi khoan!"

 

"Hồi trước, đội xây dựng có thổ, ấy đều tính trước quẻ cát hung cho chúng ta mà!"

 

"Tại sao không nghe ấy!"

 

"Anh để vợ con những công nhân gặp nạn này sau này sống sao đây!"

 

"Chúng tôi phải đi tìm Trình Thanh Thanh!"

 

Chu Thuấn lạnh:

 

"Một kẻ miệng quạ đen , ai muốn tin thì cút đi mà tin."

 

14

 

Bầu trời dần tối sầm lại, đè nặng một cảm giác bất an.

 

Dưới ánh trăng, cây cầu đổ nát còn vương máu càng trở nên kinh khủng và đáng sợ hơn.

 

Do vừa xảy ra tai nạn, những lời đồn đáng sợ về cây cầu này lại thêu dệt thêm vài phần:

 

"Nghe chưa? Lần này có hai đội xây dựng tới, trong đó đội của nhà họ Trình còn mang theo một đạo sĩ pháp lực cao cường!"

 

"Đạo sĩ cũng tới à?"

 

"Đúng , nghe bảo đạo sĩ rồi, ai tới sửa cây cầu này cũng đều phải chết cả!"

 

Lâm Ngộ Bạch định bước lên ngắt lời và tranh luận với họ, tôi kéo lại:

 

"Đừng đi, càng càng rối thêm thôi."

 

Tối hôm đó, trưởng thôn mời chúng tôi về làng ăn cơm.

 

Bữa ăn thịnh soạn với thịt gà, vịt, cá, cùng rượu nồng và cơm trắng thơm phức, mọi người vơi đi phần nào sự mệt mỏi.

 

Đang ăn giữa chừng, trên bàn ăn lại bắt đầu lan truyền những tin đồn.

 

 

Trưởng thôn chẳng thiết ăn uống, đi đi lại lại với vẻ mặt đầy lo lắng.

 

Chu Thuấn, vốn đã bực mình vì những cuộc điện thoại đòi bồi thường, nay lại càng thêm bực:

 

"Sợ cái gì chứ! Ngày mai tôi lại gọi thêm vài công nhân tới đóng cọc là ! Tôi muốn xem, rốt cuộc là ma dưới cầu lợi , hay mạng tôi cứng hơn!"

 

Tôi đập bàn, giọng đầy kiên quyết:

 

"Không ! Nếu cố chấp , người chết sẽ không chỉ có các , mà còn liên lụy cả chúng tôi!"

 

Thật ra lúc nãy khi lập quẻ, tôi đã nhiều lần thấy những quẻ hung.

 

Càng tính sâu, tôi càng cảm thấy ớn lạnh, vì quẻ tượng cho thấy cây cầu này từng xảy ra những thảm kịch khiến ai cũng phải rùng mình.

 

Vậy nên, ai sửa cây cầu này, kẻ đó sẽ phải gánh chịu tất cả nghiệp chướng mà dân làng đã ra.

 

Trưởng thôn vỗ vai Chu Thuấn:

 

"Tôi sẽ tìm cách phong tỏa tin tức về sự cố. Cậu nhanh chóng gọi thêm người tới sửa cầu, càng sớm càng tốt!"

 

 

Ánh mắt ông gần như là cầu xin:

 

"Ông chủ Chu, cậu nhất định phải tìm cách gọi thêm công nhân tới giúp sửa cầu! Nếu lần này không sửa xong, tôi thật sự không thể trưởng thôn tiếp nữa."

 

Các công nhân tức giận, đập mạnh bàn:

 

"Ông còn là người không đấy! Anh em chúng tôi chết bao nhiêu người, mà ông chỉ lo mỗi cái mũ ô sa của ông thôi à?!"

 

"Không, không phải! Các cậu đừng hiểu lầm!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...