Sau khi bị ngã ở trường quay, tôi bị mất trí nhớ.
Tôi quên mất cuộc hôn nhân tồi tệ bảy năm với Chu Độ.
Cũng quên luôn cả Chu Hạ Hạ, đứa con suốt ngày hét đòi đổi mẹ minh tinh khác.
Khi đang ngồi vô vọng bên đường, không biết phải gì, một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước mặt tôi.
Kẻ thù không đội trời chung của Chu Độ bước xuống xe.
Hứa Kinh Chu, người nổi tiếng lạnh lùng và thận trọng trên thương trường, ngồi xổm trước mặt tôi, cẩn thận hỏi:
“Kiều Tinh Hà, em còn nhớ không? Anh là người luôn theo em suốt ba năm cấp ba.
“Em có muốn theo về nhà không?”
1
Khi mở mắt ra, tôi chằm chằm vào trần nhà bệnh viện, đầu óc trống rỗng.
Tôi là ai?
Tại sao tôi lại ở đây?
Chỉ cần nghĩ đến những câu hỏi này, đầu tôi liền đau nhức.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Tên người gọi hiển thị là “Chu Độ.”
2
“Mất trí nhớ à?”
Giọng của Chu Độ lạnh lùng vang lên.
Không để tôi kịp hỏi ta là ai, Chu Độ đã chế nhạo:
“Vì không muốn ly hôn, giả vờ ung thư, nhảy lầu, giờ thì lại mất trí nhớ.
“Nếu diễn trong phim cũng giỏi như thế này, chắc đã đoạt giải từ lâu rồi.”
Lời ta thật tuyệt .
Nhưng tôi vẫn rút ra vài thông tin:
Chu Độ là chồng tôi, và chúng tôi không hợp nhau.
Tôi là diễn viên, mà diễn xuất của tôi cũng không xuất sắc.
Ở đầu dây bên kia, bỗng vang lên giọng non nớt thúc giục:
“Bố ơi, nhanh giúp con mặc váy cho búp bê Barbie!”
“Mẹ con ‘mất trí nhớ’ rồi, con có muốn gì với mẹ không, để mẹ nhớ lại con là ai?”
Chu Độ rồi đưa điện thoại cho bé.
Cô bé lập tức hét lớn vào loa điện thoại.
Giọng đầy khó chịu, như sắp khóc, vang lên rõ mồn một:
“Con không muốn!
“Mẹ mất trí nhớ cũng tốt, con sẽ chọn Nguyễn mẹ!”
Tôi không thể tin nổi mà đưa điện thoại ra xa.
Con gà hét này thật sự là con tôi sao?
Nghe thử xem, đây có phải là lời con người không?
3
“Chiều nay, bị đạo cụ rơi trúng đầu ở trường quay, bác sĩ bị mất trí nhớ tạm thời.
“Chu Độ là chồng , hai người kết hôn vì gia đình sắp xếp. Sau khi gia đình sản, ta luôn tìm cách ly hôn với .”
Quản lý Lê Mộc thở dài.
“Hạ Hạ là con , con bé… bị Chu Độ tẩy não, không thích lắm.”
“Cô Nguyễn là ai?”
Tôi hỏi, Lê Mộc lập tức quay đi, tránh ánh mắt tôi.
“Nguyễn Kỳ Nhiên là người trong mộng của Chu Độ, cũng là đối thủ của .
“Ngày trước, xuất hiện ấy đau lòng chia tay Chu Độ, rời xa quê hương. Sau này, Chu Độ đưa ấy về nước phát triển, gần đây ấy vừa đoạt giải Ảnh hậu.
“Cái giải đó, vốn dĩ cũng có cơ hội đạt , đáng tiếc là bị ấy giành mất.”
Nghe xong, tôi tức đến mức xuống giường.
“Người lớn thì mãi nhớ nhung ánh trăng sáng, đứa nhỏ lại còn muốn đổi mẹ. Tôi sinh nó chi bằng sinh một miếng xá xíu!”
“Tôi trước đây chắc đầu óc có vấn đề, như thế mà không ly hôn!”
“Ly! Tôi ly ngay lập tức!”
Tôi mở điện thoại, nhắn tin cho Chu Độ:
【Khi nào rảnh? Chúng ta đi ly hôn, tôi đồng ý rồi.】
Nghĩ một chút, tôi bổ sung thêm:
【Miếng xá xíu nhỏ kia để nuôi.
【Nhưng tiền của tôi, một đồng cũng không thiếu.】
4
Tôi không biết rằng, lúc này Chu Độ đang ngồi trên ghế sofa, cố gắng thắt nơ cho búp bê của Chu Hạ Hạ.
Nhưng ta không giỏi việc này, thử vài lần không , đành để cái nơ rối bời ở đó.
Nhận tin nhắn của tôi, tim ta bỗng nhiên đập mạnh một nhịp mà chẳng rõ vì sao.
Chu Độ nhanh chóng gạt bỏ cảm giác lạ lùng đó, khóe môi khẽ nhếch lên.
Mặc dù không hiểu “miếng xá xíu nhỏ” là gì, cuối cùng kết thúc cuộc hôn nhân dài đằng đẵng và đầy mệt mỏi này đúng là một chuyện tốt.
“Hạ Hạ, đi thôi.”
“Đi đâu , bố?”
“Chúng ta đi ‘đổi mẹ’.”
5
Tôi đứng trước cửa bệnh viện, định rút ra một điếu thuốc để hút, phát hiện túi trống không.
Bác sĩ , điều quan trọng nhất với tôi bây giờ là nghỉ ngơi, tạm thời không thể tiếp tục đóng phim.
Lê Mộc cũng dặn tôi không cần lo lắng về tiến độ của đoàn phim.
Nhưng tôi đứng ngẩn ngơ ở góc phố, hoàn toàn không biết một người vừa ly hôn như tôi giờ nên đi đâu.
Về nhà thì chắc chắn không thể rồi.
Hay là, một căn nhà trước?
Mở điện thoại ra, tôi phát hiện đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi mật khẩu thanh toán.
Tôi đành ngồi bệt tại chỗ, đờ đẫn.
Khi tôi quyết định tối nay sẽ ngủ ở bệnh viện, từ xa một chiếc Maybach màu đen chạy chậm lại và dừng trước mặt tôi.
Một người đàn ông mặc đồ giống quản gia bước xuống từ ghế lái.
Ông ấy cung kính chào tôi:
“Chào buổi tối, Kiều.”
Rồi ông mở cửa xe.
Một đôi chân dài bước xuống.
Người đàn ông đeo kính gọng bạc, mặc áo khoác dài màu đen, bộ âu phục cắt may vừa vặn khiến vóc dáng ta càng thêm cao ráo, nổi bật.
Nhìn qua đã biết không phải người giàu thì cũng là người quyền lực.
Tôi cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ bất kỳ manh mối nào về người này.
Nhưng ta đã ngồi xổm xuống trước, không để ý áo khoác đen đã chạm đất, dính bụi.
“Kiều Tinh Hà, em còn nhớ tôi không?”
Tôi ngập ngừng mãi mới :
“Chu Độ?”
Mặt ta hơi tối sầm lại.
Rồi bật khẽ:
“Em đâu ra tôi là cái tên bạc vô nghĩa đó?”
Câu “bạc vô nghĩa đó” bỗng khiến tôi thấy an tâm vài phần.
Tôi mơ hồ cảm giác rằng, người đàn ông trước mặt này là đồng minh của tôi.
“Nghe em mất trí nhớ, xem ra là thật rồi.”
Trên gương mặt ta lộ rõ vẻ quan tâm.
Anh ta trông có vẻ thật sự rất lo lắng cho tôi.
“Tôi là Hứa Kinh Chu, người đã ‘đàn em’ của em suốt ba năm cấp ba.”
Thấy tôi đang cố gắng nhớ, Hứa Kinh Chu an ủi:
“Quên cũng không sao, từ từ rồi sẽ nhớ lại thôi.
“Nhưng mà, Kiều Tinh Hà, nếu em không biết đi đâu—”
Anh ta ngập ngừng, sau đó dè dặt lên tiếng:
“Em có muốn về nhà với tôi không?”
6
Vừa mới mất trí nhớ, một người đàn ông lạ đã nhảy ra tự giới thiệu và muốn tôi theo ta về nhà.
Có vẻ như ta không có ý tốt.
Tôi nheo mắt, giữ nguyên vẻ cảnh giác.
“Em đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giúp em thôi.”
Hứa Kinh Chu vội vàng giải thích.
Nhưng càng càng dễ hiểu lầm.
Lúc này, từ trong xe vang lên một giọng nhỏ xíu đáng :
“Trời ơi, bố đúng là vụng về quá!”
Cửa xe mở ra lần nữa.
Một bé với mái tóc xoăn tự nhiên ôm búp bê bước xuống, nhảy chân sáo đến chỗ tôi, đôi mắt long lanh tôi.
Thấy tôi, bé rạng rỡ:
“Chị Kiều, em là Tiểu Bảo, em rất thích xem phim chị đóng!
“Sao chị ngoài đời còn đẹp hơn trên tivi nữa? Em thích chị lắm luôn!
“Nếu nhà em mời chị về chơi, mà chị lại đang không có chỗ đi, thì chị có thể cân nhắc lời mời của tụi em không ạ?”
Ôi trời.
Dễ thương quá!
Cô bé là fan của tôi, gọi tôi là chị, còn khen tôi ăn hình nữa chứ!
Tôi khó lòng cưỡng lại sự đáng này, nhất là khi thấy bàn tay nhỏ xíu của bé nắm lấy tay tôi, trái tim tôi như muốn tan chảy.
“Được thôi Tiểu Bảo, chuyện này phải hỏi ý mẹ của em nữa nhé ~”
Tôi không nhịn mà dùng giọng nựng nịu với bé.
“Em… không có mẹ.”
Cô bé bất chợt cúi đầu, giọng có chút nghẹn ngào.
!
Chết tiệt thật!
Tôi cảm thấy mình vừa sai điều gì đó.
Tôi luống cuống, vừa thắt lại chiếc nơ trên búp bê của bé, vừa cố gắng đổi chủ đề:
“À, ờ, không sao không sao, vừa nãy em gì nhỉ? Muốn mời chị đến nhà chơi đúng không?”
Mắt bé sáng lấp lánh như có cả ngàn vì sao.
“Chị đồng ý nhé?”
Câu “Tất nhiên là đồng ý” còn chưa kịp thốt ra.
Tôi đã cảm nhận một luồng khí lạnh lẽo phả thẳng vào mình.
Quay người lại.
Ánh mắt lạnh lẽo của một người đàn ông xa lạ đối diện với tôi.
Trong tay ta là một bé với gương mặt tinh xảo.
Hai người lớn và nhỏ, dù không giống nhau lắm về ngoại hình, ánh mắt giống nhau đến kỳ lạ, đều đang chằm chằm về phía tôi.
Trùng hợp hơn, cả hai bé đều ôm một con búp bê giống hệt nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là, con búp bê trong tay Tiểu Bảo có chiếc nơ vừa tôi thắt lại.
“Kiều Tinh Hà.
“Vội vã ly hôn, hóa ra là để đi mẹ kế cho người khác.”
Giọng châm biếm của Chu Độ vang lên.
Bạn thấy sao?