20
Sau khi băng bó xong vết thương, tôi ngồi lặng trên bậc thềm.
Cảm lẫn lộn như một tấm lưới vô hình trói buộc tôi, gần như khiến tôi nghẹt thở đến mức phát điên.
Trình Dã đưa cho tôi một lon Coca, ngồi xuống cạnh tôi.
"Sao cậu biết?" Tôi ngắt một cọng cỏ, như thể đang nắm lấy sợi dây cuối cùng.
"Mâu thuẫn gia tộc đã nảy sinh từ lâu, chỉ có hiểu rõ điểm yếu của đối phương thì mới có thể đánh bại họ. Ở phương diện này, ba tôi giỏi hơn tôi. Ông ấy nuôi hẳn 10 thám tử tư chuyên moi móc những vụ bê bối của các gia tộc khác." Anh cầm lấy cọng cỏ trong tay tôi, giọng điệu nhẹ nhàng như thể trời sẽ không bao giờ sập xuống.
Chỉ là lần này, tôi bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
"Đồ rác rưởi." Tôi lẩm bẩm, “Tôi đã với một kẻ rác rưởi như suốt bao năm qua.”
“Bản chất con người vốn đã xấu xa. Cậu không bao giờ có thể tưởng tượng , có những người vì khát vọng sinh tồn mà có thể ra những chuyện tồi tệ hơn.”
Đúng .
Tống Thần.
Chàng trai từng sạch sẽ và hiền lành trong ký ức của tôi.
Để sống, cậu ta đã nhắm vào trái tim của người thân nhất của mình.
Cậu ta đã lừa cả thế giới một cách trắng trợn.
Thậm chí còn lừa cả Vụ Tử.
Cho đến khi chết, ấy vẫn nghĩ mình bị Khương Oánh chết.
Mà Khương Oánh đã nắm điểm yếu đó, ta sống một cuộc sống mà mình hằng mong ước.
Cô ta muốn Tống Thần cắt đứt với tôi.
Cô ta muốn có một địa vị cao quý.
Những điều này, Tống Thần đều theo.
Thật trớ trêu.
Thật ghê tởm.
Ý chí báo thù trong tôi không thể kìm nén thêm.
Nhìn lên bầu trời, tôi khẽ hỏi:
“Trình Dã, bây giờ chúng ta có chung mục tiêu phải không?”
“Phải, tôi muốn nhà họ Tống sụp đổ, cậu muốn những kẻ chết mình phải chịu trừng .”
"Vậy thì chúng ta hợp tác, chứ?" Tôi quay sang .
Mặc dù mắt tôi hơi đỏ chúng ánh lên sự kiên định.
“Hợp tác vui vẻ.”
Động tác của Trình Dã rất dứt khoát, cụng ly với tôi.
21
Làm Khương Oánh sụp đổ là bước đầu tiên trong kế hoạch.
Và điều đó rất đơn giản.
Suy cho cùng, cảm của Tống Thần dành cho tôi vẫn luôn ở đó.
Suy cho cùng, lòng tự tôn của Khương Oánh lại yếu ớt đến mức dễ bị tổn thương.
…
Một ngày nọ.
Khi Khương Oánh ngập ngừng nắm tay Tống Thần.
Tôi lặng lẽ đi theo sau, nước mắt lưng tròng mà nắm tay Tống Thần.
“A Thần, tôi hối hận rồi. Cậu có thể quay về bên tôi không?”
“...”
Đúng .
Tôi đã thấu.
Tống Thần luôn do dự.
Cậu ta chỉ muốn tôi mất kiểm soát trước, muốn tôi là người cúi đầu trước.
Tôi không thể tuyệt với cậu ta, không thể không để ý đến cậu ta, không thể tỏ ra như đã cắt đứt hoàn toàn với cậu ta…
Nếu không, sao có thể củng cố quyết tâm thoát khỏi Khương Oánh của cậu ta?
Mười lăm năm rồi.
Tôi hiểu Tống Thần quá rõ.
Lo lo mất.
Tống Thần là người đa nghi, vì khiếm khuyết bẩm sinh nên cậu ta luôn cảm thấy tự ti, sợ rằng tôi không cậu ta đủ nhiều.
Việc kéo dài khoảng cách và thử thách nhiều lần cũng là bước đầu tiên dẫn đến cảm thay đổi.
Thực ra, dù Vụ Tử có xảy ra chuyện gì hay không thì tôi và Tống Thần cũng không thể đi xa .
Bởi vì.
Cậu ta là một kẻ khốn nạn.
22
Khi thấy tôi cúi đầu nhượng bộ, Tống Thần nghĩ rằng tôi cậu ta đến mức không thể rời xa.
Cuối cùng, cậu ta quyết định đưa mọi thứ trở lại điểm xuất phát.
Bên Khương Oánh, đương nhiên cũng bắt đầu hỗn loạn.
Tuy nhiên, nhà họ Tống sẽ không để ta ra bí mật đó.
Vậy nên, một ngày nọ, ta hoàn toàn biến mất khỏi trường.
…
Nhà họ Tống không hề ngu ngốc, họ che giấu chuyện chết Vụ Tử vô cùng kỹ lưỡng.
Vì , chúng tôi cần có một nhân chứng để vạch trần mọi thứ.
Người đó chính là Khương Oánh.
…
Thông qua thám tử tư của nhà họ Trình, tôi liên lạc với Khương Oánh.
Cô ta đang bị giam giữ trong một căn phòng nhỏ, lại tỏ ra hoàn toàn thờ ơ.
"Tại sao tôi phải giúp cậu? Cậu không biết tôi ghét những kẻ giàu có như cậu sao? Với lại, tôi đã phải gánh trên mình cái danh kẻ người, bị cậu bắt nạt hơn một năm trời, những gì Tống Thần bồi thường cho tôi sau này đều là những thứ tôi đáng hưởng." Cô ta tôi với vẻ tự mãn.
“Khương Oánh, chẳng lẽ cậu muốn bị nhốt trong căn phòng nhỏ này cả đời sao?”
“Ý cậu là sao? Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc à? Tôi đã chết Vụ Tử, nếu tôi giúp cậu, cậu sẽ tha cho tôi sao?”
Tôi nhạt, “Cậu đúng, tôi sẽ không tha cho cậu. Nhưng Vụ Tử sẽ sẵn sàng tha cho cậu. Trong giấc mơ của tôi, cậu ấy luôn miệng : đừng tổn thương Khương Oánh.”
Nghe đến đây, Khương Oánh cũng im lặng.
Nước mắt lăn dài trên má tôi, hoà quyện giữa căm hận và thỏa mãn.
Đúng.
Tôi đã dối.
Nhưng, thế giới này quá tàn nhẫn, phải không?
Đối phó với kẻ ác thì phải dùng thủ đoạn của kẻ ác.
23
Ngày Khương Oánh chuẩn bị vạch trần Tống Thần.
Tôi và Tống Thần đang ngồi trên ghế sofa xem những bộ phim xưa.
Đây là điều chúng tôi thích vào mỗi cuối tuần.
Trêu , , bên nhau quấn quýt.
Trong thoáng chốc, dường như mọi thứ lại trở về như xưa.
Không ai nhắc đến những ký ức, mâu thuẫn đau thương đó.
Bộ phim vừa kết thúc, Tống Thần nhận một cuộc gọi.
Sau đó, sắc mặt cậu ta càng trở nên nặng nề.
Đầu tiên là không thể tin nổi, sau đó là đau khổ và hối tiếc, cuối cùng là vẻ tuyệt vọng.
Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, mỉm .
Nụ này không phải của chiến thắng, cũng không phải của nỗi buồn.
Đó là một nỗi bi ai khắc sâu tận đáy lòng, một cảm giác như mọi cảm đều bị tước đoạt.
“Tống Thần, dùng phần đời còn lại của cậu để chuộc tội với Vụ Tử đi.”
“Tiểu Ngữ, cậu... cậu đừng trách tôi, không? Tôi cũng không muốn như , dù gì thì Vụ Tử cũng là của chúng ta, nếu không phải bất đắc dĩ, sao tôi có thể nhẫn tâm như thế ...”
Tôi gạt tay Tống Thần ra, bình tĩnh cậu ta đang năng lộn xộn.
“Vậy, rốt cuộc cậu đã nhắm đến trái tim của Vụ Tử từ khi nào?”
Tống Thần cứng người, vẻ mặt càng trở nên bi thương và điên cuồng.
Mang theo một loại chấp niệm gần như phát cuồng, cậu ta : “Trong lòng cậu, tôi là một người như sao?”
"Tôi không phải kẻ ham sống sợ chết! Tôi chỉ... chỉ muốn ở bên cậu mãi mãi! Cậu không hiểu sao? Nếu không có trái tim phù hợp, tôi sẽ không sống bao lâu nữa. Chúng ta đã cùng nhau lớn lên, sao tôi có thể rời xa cậu, sao tôi có thể nhẫn tâm để cậu ở lại một mình trên thế giới này? Tôi không thể chấp nhận một thế giới không có cậu! Tôi cũng không thể chấp nhận việc cậu ở bên người khác sau khi tôi chết!
Tôi túm chặt cổ áo cậu ta, gần như gầm lên: "Vậy thì sao? Vì muốn sống, vì muốn ở bên tôi mãi mãi, cậu có thể hy sinh mạng sống của người thân nhất của mình, đúng không?
Cho dù cậu có che giấu mọi thứ hoàn hảo thì sao? Đêm đến cậu có thể ngủ yên không? Cậu không sợ Vụ Tử đến tìm cậu à?
Tống Thần, đừng giả vờ nữa! Cậu chỉ là một kẻ điên ích kỷ mà thôi. Tình của cậu thực sự khiến tôi thấy ghê tởm! "
Lời của tôi dường như đã chạm đến điểm sâu nhất trong trái tim cậu ta, cậu ta đứng lặng rất lâu.
Sau đó, cậu ta như bừng tỉnh, che mặt và rơi nước mắt.
“Xin lỗi, xin lỗi! Là lỗi của tôi...tất cả là lỗi của tôi! Chính tôi đã chết Vụ Tử, chính tôi đã chết người thân của mình! Tôi sẽ vào tù, tôi sẽ chấp nhận mọi hình . Tiểu Ngữ, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”
“Tiểu Ngữ, nhà họ Tống đã sụp đổ, tôi đã bị trừng . Tiểu Ngữ, cậu chờ tôi nhé, đừng bỏ rơi tôi.”
Cậu ta tôi với ánh mắt đầy hy vọng.
Và tôi đã không chút do dự mà đập tan tia hy vọng tội nghiệp đó.
“Tống Thần, cậu bị trừng thì đã sao? Vụ Tử có thể quay lại không? Nói cho tôi biết, cậu định thế nào để mọi thứ trở lại lúc ban đầu?”
“...”
Câu này khiến cậu ta hoàn toàn sụp đổ.
Im lặng hồi lâu, cậu ta lại khẽ nắm lấy tay áo tôi.
Ánh mắt tôi không còn là chàng trai kiêu ngạo đó nữa, mà là một đứa trẻ đã sai và đang cố gắng sửa chửa.
“Tiểu Ngữ, đừng rời bỏ tôi, tôi có thể lấy trái tim mình ra đưa cho cậu, không?”
“Không , Tống Thần, kiếp này tôi không muốn gặp lại cậu nữa.”
…
Bạn thấy sao?