“Các ngươi muốn loạn, cút trở về mà loạn cho ta!” Cung Ngọc Yến tức giận .
“Vương phi……” Khí thế của Hà thị tức khắc giảm đi không ít.
“Từ từ hãy lăn, chuyện này Vương phi ta muốn cùng các ngươi tính rõ ràng!”
Hà thị sắc mặt đại biến.
Cung Ngọc Yến tức c.h.ế.t rồi.
Người nhà này ở Vương phủ ồn ào nhốn nháo, nếu không , đây là đem nàng thành kẻ ngốc a!
Nàng nếu nghe mà không hiểu, nàng liền thật sự là kẻ ngốc.
Chuyện này rõ, chính là tiểu tinh Khương Diệu Diệu này trà trộn vào Vương phủ để gặp nhi tử của nàng, sau đó thiếu chút nữa bị thị vệ của Tử Lâm Viện kéo xuống đánh chết, lúc này mới nhất thời suy nghĩ diễn chuyện tìm dc thần y.
Mẹ nó.
“Đem tiểu tiện nhân này kéo xuống đánh cho ta, để cho nàng biết, thần Nam Vương phủ cũng không phải là dễ dàng trà trộn vào như , bổn Vương phi cũng không phải dễ dàng lừa gạt như !” Cung Ngọc Yến quát.
Từ thị vệ tiến lên, Khương Diệu Diệu hoảng sợ tránh ở phía sau Hà thị hô: “Nương, nhị ca, tứ ca, cứu ta……”
Hà thị cũng nóng nảy, cầu xin: “Phu nhân, đây đều là hiểu lầm, nữ nhi của ta Diệu Diệu cũng là bị người nọ lừa bịp…… Nàng là vô tội a! Trà trộn vào vương phủ cũng là vì Ấu An náo luộn, muội muội của nàng muốn gặp nàng. Người niệm hai nhà chúng ta kết thông gia, liền buông tha đứa nhỏ Diệu Diệu này đi?”
Cung Ngọc Yến thật mạnh hừ lạnh một tiếng.
Tiểu tiện nhân này chính là một kẻ lừa đảo, luôn miệng chính mình không biết nhà đầu Ấu An không ở trong phủ, xoay người rồi lại tìm cớ, cũng chỉ có những người Khương gia ngu xuẩn này mới tin tưởng.
Thấy thái độ Cung Ngọc Yến lạnh nhạt, Hà thị lại hướng tới Khương Ấu An : “Ấu an, ngươi mau một hai câu đi a! Chuyện này hết thảy đều là vì ngươi dựng lên, nếu không phải bởi vì ngươi, muội muội ngươi cũng sẽ không vì gặp ngươi, trộm trà trộn vào Vương phủ.”
“Lục tỷ tỷ, ta là thật sự rất muốn gặp ngươi, ô ô, chỉ cần ngươi không tức giận, về sau ta cái gì đều nghe ngươi.” Khương Diệu Diệu nức nở .
Khương Ấu An a một tiếng: “Vậy ta bảo ngươi đi chết, ngươi sẽ đi tìm c.h.ế.t sao?”
“Ấu An!” Hà thị vừa tức giận lại vừa gấp gáp: “Có người tỷ tỷ nào bảo muội muội mình đi tìm c.h.ế.t sao? Muội muội của ngươi nàng đơn thuần như , một lòng đều muốn tốt cho ngươi, mà ngươi thì sao? Nhìn xem bộ dáng ngươi hiện tại là cái gì?!”
Cung Ngọc Yến mới vừa rồi liền cảm thấy có điểm không thích hợp, hiện tại mới phản ứng lại đây.
Nàng dùng một loại ánh mắt ghét bỏ Hà thị: “Khương Ấu An là nữ nhi của địch ngươi sinh ra?”
Hà thị biểu có chút xấu hổ: “Phu nhân, người không biết đứa nhỏ Diệu Diệu này từ nhỏ rất lương thiện, nàng lần này trà trộn vào Vương phủ, là thật sự không có tâm tư gì, toàn tâm toàn ý vì muốn tốt cho tỷ tỷ của nàng, chỉ là đứa nhỏ Ấu An này quá không hiểu chuyện, ngày gần đâu cũng cũng hay nhằm vào muội muội nàng, ta cũng là không có biện pháp…..”
Cung Ngọc Yến mắt trợn trắng, ha hả hai tiếng, tiếng âm dương quái khí.
“Không có quy củ không thành công , ta nhớ rõ những lời này Khương phu nhân thường xuyên treo ở bên miệng…..” Khương Ấu An ra tiếng.
“Nàng là muội muội của ngươi!!!!” Hà thị cật lực áp lại lửa giận trong lòng, lại nhất thời xem nhẹ xưng hô của Khương Ấu An đối với nàng.
Khương Ấu An nhẹ ra tiếng: “Khương Cẩm Nam, ngươi chẳng lẽ không có rõ ràng với Khương phu nhân sao? Ngày ấy ta đem ngọc bội đập vỡ, đã cùng Khương gia đoạn tuyệt quan hệ huyết thống.”
Tốc độ chuyện của nàng không nhanh không chậm, biểu cũng thực bình tĩnh, lửa giận tron lòng Hà thị kia vô cớ lại bị dập tắt.
“Ấu An, ngươi mê sảng cái gì , một khối ngọc bội có thể đại biểu cái gì? Nói nữa, ngươi là ta mười tháng hoài thai sinh ra, quan hệ huyết thống sao có thể cắt là có thể cắt, ngươi nghe lời chút không? Giúp muội muội ngươi cầu ……”
Hà thị muốn tiến lên, Khương Ấu An lại xoay người, đi đến bên người Mặc Phù Bạch.
“Ở trong lòng ta, ta đã sớm không phải người Khương gia, Khương phu nhân, ta cho rằng thái độ của ta đã rất rõ ràng.”
Trong thoáng chốc kia, ánh mắt Khương Ấu An Hà thị, bất quá giống như một người bình thường xa lạ.
“Ấu an, ngươi như thế nào có thể như ?”
Khương Ấu An thờ ơ.
“Kéo xuống đi!”
Mặc Phù Bạch lên tiếng.
“Phu nhân, Thế tử gia…… Ấu an ngươi mau vì muội muội ngươi vài lời a!”
Hà thị gấp gáp hốc mắt liền đỏ lên, đi lên ngăn đón hai tên thị vệ đang hướng Khương Diệu Diệu đi tới.
Khương Diệu Diệu nức nở: “Nương…… Nhị ca…… Tứ ca!”
Ánh mắt Khương Tu Trạch nặng nề, cắn răng : “Nàng không chịu vì ngươi cầu , nhị ca cũng sẽ không đi cầu nàng, là nhị ca thay ngươi bị !”
Vừa dứt lời, một thân ảnh đi lên, là Khương Uẩn Trần một thân áo trắng.
Bởi vì hàng năm không thấy mặt trời, da thịt Khương Uẩn Trần hiện ra một loại bệnh trạng trắng nõn, ngũ quan của hắn tú mỹ, thân mình đơn bạc, giống như một trận gió đều có thể thổi bay đi .
Hắn lấy tay áo che miệng, chậm rãi đi đến bên người Khương Ấu An, ho khan vài tiếng: “Tiểu lục, tứ ca chưa từng cầu xin ngươi……Hiện tại, cầu xin ngươi giúp muội muội của ngươi…..”
Nói xong, Khương Uẩn Trần lại là quỳ trên mặt đất.
“Diệu Diệu nàng là nữ hài tử, không thể chịu bị đánh……. Tứ ca cầu ngươi chứ?”
Khương Ấu An cúi đầu Khương Uẩn Trần.
Nàng đột nhiên , tiếng si ngốc.
Trên mặt mang theo tươi , chính là trong lòng Khương Ấu An vẫn như là bị một cây kim đ.â.m vào, đau đớn chậm chạp đánh úp lại.
Trong mắt có cảm giác chua xót, đáy mắt có lệ ý, giống như tùy thời đều sẽ trào ra tới, lại bị nàng mạnh mẽ cấp nghẹn trở về.
Tiếng của Khương Ấu An đột nhiên im bặt.
Nàng cho rằng trái tim của mình, là thật sự đã lạnh lẽo.
Đối mặt Hà thị, đối mặt Khương Cẩm Nam, đối mặt Khương Khải, nàng đều có thể quyết tuyệt.
Nhưng là khi Khương Uẩn Trần quỳ gối trước mặt nàng, nàng mới biết trái tim mình, còn có thể đau như .
“An An….”
Khương Uẩn Trần vươn tay, bắt lấy tay Khương Ấu An.
“Diệu Diệu là muội muội của ngươi a……”
Khương Ấu An không gì, nàng chỉ khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt của Khương Uẩn Trần.
“An An……”
Khương Ấu An suy nghĩ, nếu là thời gian có thể quay ngược lại, nàng nguyện hồn phi phách tán, cũng không muốn xuyên vào trong cuốn sách này, nhận thức những người này.
Chẳng sợ, vĩnh thế không vì người.
Nàng cũng không muốn.
Nàng vặn bung ngón tay của Khương Uẩn Trần ra, vặn từng ngón ra, sau đó rút tay ra: “Khương tứ thiếu gia, ngươi thật sự quá xem trọng ta, ta chỉ là một nữ tử trèo cao ở Vương phủ, ta không có tư cách cái gì, ngươi phải quỳ, không bằng quỳ Thế tử gia, quỳ phu nhân.”
Hà thị nức nở, Khương Diệu Diệu cũng ở khóc.
“Khương Ấu An, lại đây.” Mặc Phù Bạch chậm rãi lên tiếng.
Khương Ấu An hướng Mặc Phù Bạch tới gần.
Hắn nhỏ giọng : “Đẩy ta vào phòng.”
“Được…..”
Khương Ấu An không Khương Uẩn Trần, đẩy Mặc Phù Bạch vào phòng.
Chớp mắt một cái xoay người kia, một giọt nước mắt trên gương mặt Khương Ấu An chậm rãi rơi xuống, lại đúng lúc rơi vào phía sau cổ Mặc Phù Bạch.
Hắn nhấp môi.
“50 đại bản, bất luận kẻ nào đều không chịu thay!”
“Thế tử, 50 đại bản sẽ c.h.ế.t a!” Hà thị khóc kêu lên.
Khương Tu Trạch sắc mặt cũng thay đổi.
“Đã c.h.ế.t cùng bổn Thế tử có quan hệ gì?” Mặc Phù Bạch lạnh lùng .
Hai người vào phòng, đóng lại cửa phòng.
Trong viện truyền đến tiếng khóc của Khương Diệu Diệu, còn có tiếng thét thê lương.
Cung Ngọc Yến tức giận : “Đều đuổi ra cho ta, đừng quấy rầy con ta nghỉ ngơi!”
“Nương, nhị ca……”
“Khụ khụ……” Còn có Khương Uẩn Trần bởi vì cảm kích , mà phát ra tới tiếng ho khan.
Bên ngoài ồn ào nhốn nháo.
Trong phòng Khương Ấu An bịt kín lỗ tai.
Bạn thấy sao?