“Ngươi ngươi là Bạch thần y, chúng ta liền phải tin tưởng ngươi?” Khương Ấu An chậm rãi ra tiếng.
Bạch Minh VVân sắc mặt tức khắc trầm xuống.
Cung Ngọc Yến xem ở trong mắt, tức khắc phẫn nộ : “Nha đầu, chớ có nhiều!”
Chọc giận bạch thần y, không chữa trị chân cho nhi tử của nàng thì sao bây giờ?
Nha đầu này ngày thường nhanh trí, như thế nào đột nhiên ngớ ngẩn?
“Đúng , lục tỷ tỷ, ta biết ngươi đối với ta có thành kiến, không thể nghi ngờ thân phận của Bạch thần y a, ta đã thấy hắn cứu người bệnh, người nọ đột nhiên hôn mê, hơn nữa cả người co rút, một châm của Bạch thần y liền khiến cho người nọ tỉnh táo lại…..”
Khương Diệu Diệu mới vừa xong, Hà thị cũng theo sau mở miệng: “Tiểu lục, ngươi gần nhất là có chuyện gì? Lần trước cũng , muội muội ngươi đi đến nhà tam thúc, ngươi thủ đahs nàng, muội muội ngươi một lòng muốn tốt cho ngươi, ngươi lại mọi cách nhằm vào nàng, trong mắt nươi rốt cuộc có còn người nương là ta hay không?”
“Lục muội, nếu đắc tội Bạch thần y, trách nhiệm này người có thể gánh vác sao?” Khương Tu Trạch nhíu mày.
Khương Uẩn Trần lấy tay áo che miệng, ho khan vài tiếng, chăm Khương Ấu An.
Chỉ có Khương Cẩm Nam, đứng ở một vị trí, một bộ dáng mất hồn mất mát.
Khương Ấu An không phản ứng mấy người Khương gia, mà là hướng tới Cung Ngọc Yến : “Ngài quá nóng vội.”
“Ta……”
Cung Ngọc Yến mới vừa , Bạch Minh Vân phất phất tay áo, vẻ mặt âm trầm : “Nghe ý tứ của vị nương này, cho rằng Bạch mỗ là một kẻ lừa đảo, đã là như thế, Bạch mỗ cũng không cần phải lưu lại……”
“Bạch thần y……”
“Bạch thần y!”
Cung Ngọc Yến cùng Hà thị đồng thời mở miệng.
Hà thị lại cả giận : “Ấu An, đây là chuyện quan trọng, há để cho ngươi càn như ? Ngươi còn không mau xin lỗi Bạch thần y!”
Cung Ngọc Yến nghe có điểm không quá thích hợp a!
Nàng muốn cái gì, Hà thị lời lẽ lại chính đáng : “Ngươi một hai phải để cha ngươi giáo huấn ngươi một trận sao?”
Nàng giận không thể át: “Ta biết ngươi chính là không muốn muội muội ngươi gặp chuyện tốt, muội muội ngươi tìm thần y chữa trị chân cho Thế tử gia, ngươi cũng muốn nhằm vào muội muội ngươi, ngươi cũng không xem trường hợp này như thế nào?”
“Nương, người đừng lục tỷ tỷ như …..” Khương Diệu Diệu hồng hốc mắt: “Vẫn là ta hướng Bạch thần y xin lỗi đi….”
“Đây rõ ràng chính là tỷ tỷ ngươi không đúng, vì cái gì muốn ngươi tới xin lỗi? Ấu An, ngươi không có nghe lời của ta sao?”
“Ta không nghĩ chơi.” Khương Ấu An vẫn là không phản ứng Hà thị, thậm chí liền một ánh mắt cũng chưa cấp Hà thị.
Nàng hướng về phía Mặc Phù Bạch chuyện.
Mặc Phù Bạch vẫn luôn dùng ánh mắt xem kịch mấy người Khương gia ừ một tiếng.
“Không chơi.”
Trong một giây, Mặc Phù Bạch ra hai chữ không chơi, ngữ khí tuy lãnh đạm, cũng tính bình thản.
Giây tiếp theo, ánh mắt hắn sắc bén về phía Hà thị, ngữ khí lạnh lùng : “Bắt lấy!”
Từ thị vệ cùng Cao thị vệ đã sớm chờ giờ khắc này.
Tên hàng giả đáng c.h.ế.t này!
Hai người đồng thời nhảy ra, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, hai người rút kiếm, để ở trước cổ Bạch Minh Vân.
Phanh một tiếng, y rương Bạch Minh Vân đeo trên vai rơi xuống mặt đất.
Mọi người cả kinh, sôi nổi hoàn hồn.
“Phù Bạch, ngươi đây là?” Cung Ngọc Yến khó hiểu.
Từ thị vệ to giọng : “Phu nhân, hai ngày nay ngài không ở trong phủ, Bạch thần y chân chính đã tới! Người này là hàng giả! Hơn nữa, hắn còn là phản đồ của Dương Vương Sơn, Bạch Phong!”
Lời này vừa ra, bạch Minh Vân tức khắc thân mình mềm nhũn, thần sắc cũng trở nên kinh hoảng thất thố.
Khương Diệu Diệu khuôn mặt nhỏ càng là trắng bạch.
Khương Diệu Diệu sắc mặt biến hóa, bị Khương Ấu An xem ở trong mắt.
Nàng chậm rãi tiến lên, lấy ra kiếm ở trên tay Từ thị vệ, khi tất cả mọi người còn không phản ứng lại, nhất kiếm liền c.h.é.m ở trên cánh tay Bạch Minh Vân.
Bất đồng cùng với diện mạo xinh đẹp của nàng, khí thế của Khương Ấu An rất mạnh, khẽ : “Thật to gan, thế dám tới thần Nam Vương phủ hành nghề lừa đảo! Ngươi là không muốn đầu của mình nữa?!”
Bạch Minh Vân bị đau che lại vết thương trên cánh tay của mình, thân mình phát run, vội vàng quỳ xuống đất: “Tha mạng a, tiểu nhân cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cầu xin Vương phi, Thế tử gia tha tiểu nhân một mạng!”
“Ngươi còn không lời thật?!” Khương Ấu An lạnh giọng quát.
“Tiểu nhân , tiểu nhân ……”
Lúc này, Khương Diệu Diệu sắc mặt đã là trắng bệch.
“Tiểu nhân vốn dĩ không tính toán tới Vương phủ hành nghề lừa đảo, là đột nhiên Vương phủ phái người tới khách điếm tìm ta, ta nghe đi Vương phủ, lúc này mới nổi lên lòng tham….. Là nữ nhân kia, nàng ta đi lừa một nương có bớt ở trên mặt, chúng ta đã sớm thương lượng xong….”
“Lừa một nương trên mặt có bớt?” Khương Ấu An cổ họng tràn ra một tiếng lạnh.
“Vâng vâng vâng….. Nàng , ta đi chữa trị cho nữ nhân có bớt kia, trước trị liệu mấy ngày, sau đó trị không hết…..”
Động tác và ánh mắt mọi người nhất trí mà hướng về phía Khương Diệu Diệu.
Khinh thường, chán ghét, còn có ngạc nhiên, nghi hoặc……
Khương Diệu Diệu đột nhiên lắc đầu: “Không phải, ta cũng bị lừa…… Hắn rõ ràng cùng ta hắn là thần y, ta cũng tận mắt thấy đến hắn cứu người, ta không biết hắn là gạt người…… Thật sự, ta là cùng hắn qua, hắn chữa trị mặt cho Tuyết Dao tỷ tỷ, là ta chưa qua những lời này đó…….”
Từng giọt nước mắt trên mặt Khương Diệu Diệu chảy xuống dưới.
“Thất thất sẽ không loại chuyện này, nàng khẳng định là bị lừa! Ngươi người này vì cái gì muốn dối?!” Hà thị vẻ mặt phẫn nộ.
Bạch Minh Vân cũng không phải người ngốc, đã ra, giữa Khương Ấu An cùng Khương Diệu Diệu có đối phó.
Chỉ có ra lời thật, chính mình mới có mạng sống hy vọng a!
Bạch Minh Vân từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra một cái vòng tay bằng vàng.
Vòng tay bằng vàng kia thủ công tinh xảo, vừa thấy chính là vàng ròng.
“Đây là tiền đặt cọc của nàng cho ta, chờ ta đi xem mặt nữ nhân có bớt kia, nàng sẽ trả cho ta một số tiền!”
“Tiểu thất, đây là chuyện gì xảy ra?” Khương Tu Trạch ánh mắt trầm trầm.
Người Khương gia đều nhận vòng tay vàng này, là Hà thị chuẩn bị cho Khương Ấu An của hồi môn, sai người đánh.
Nhưng là Khương Diệu Diệu trúng, Hà thị liền đưa cho nàng.
Khương Diệu Diệu khóc càng to hơn: “Nhị ca, vòng này là ta hai ngày trước rơi, ta còn cùng tổ mẫu qua, ta không biết như thế nào sẽ ở trên tay hắn, các ngươi nếu là không tin, có thể đi hỏi tổ mẫu a, ta thật là vô tội….”
Hà thị tức giận : “Ngươi kẻ lừa đảo này, ngươi đã sớm theo dõi nữ nhi của ta phải không?”
“Đủ rồi!”
Khương Cẩm nam ở trong góc bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng.
Khương Ấu An và những người khác đều hướng hắn lại.
“Rốt cuộc hắn chính là thật hay là lời dối, Khương Diệu Diệu, trong lòng người không phải rất rõ ràng sao?”
Hà thị đột nhiên tiến lên, tát một cái vào mặt Khương Cẩm Nam: “Ngươi là điên rồi sao? Ngươi không giúp muội muội ngươi, còn muốn nghi ngờ nàng?”
Khương Cẩm Nam đôi mắt đỏ lên: “Nương, Khương Diệu Diệu rõ ràng biết tiểu lục không ở trong phủ, lại cố muốn trà trộn vào trong Vương phủ, nàng là có ý gì? Ngươi nếu không tin lời của ta, ngươi đi hỏi thị vệ Vương phủ, hỏi một chút xem bọn họ có phải hau không cùng Khương Diệu Diệu qua, tiểu lục không ở Vương phủ!”
Bang một tiếng.
Hà thị lại tát Khương Cẩm Nam một cái: “Ngươi câm miệng cho ta!”
Khương Diệu Diệu nghẹn ngào: “Ngũ ca, lục tỷ tỷ mỗi lần ở trên phố đến ta, đều sẽ tránh đi ta, ta đi tam thúc gia tìm nàng, nàng cũng là đuổi ta đi, ta trà trộn vào Vương phủ, cũng là chờ nàng trở lại, cùng nàng chuyện……. Nàng là thân tỷ tỷ của ta, nàng không để ý tới ta, lòng ta khó chịu……”
“Ngươi nghe rõ sao? Tiểu lục không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện theo sao?” Hà thị .
Bạn thấy sao?