Sau Khi Trọng Sinh, [...] – Chương 13

Khương Ấu An đem Mặc Phù Bạch đẩy đến trước mặt Từ thị vệ: "Ta quên mất một việc........"

Nói xong, Khương Ấu An lại xoay người trở về.

Trương ma ma vừa lúc từ trong phòng ra tới, Khương Ấu An từ trong tay áo móc ra hai cái bình sứ ngọc nặng trĩu, thân bình một cao một thấp.

"Hai cái chai này, chính là mặt nạ do ta điều chế, phiền ma ma đưa cho Vương phi, mặt nạ này có thể trợ giúp giảm bớt bệnh trạng làn da phát sinh mẫn cảm khi thời tiết chuyển mùa khô. Hai ngày một lần, sau khi rửa sạch mặt thì bôi toàn mặt, chờ thời gian khoảng nửa nén hương, liền có thể rửa sạch. Chai thấp này là mỹ dung cao, bôi xong, có thể đi ngủ, buổi sáng sau khi rửa mặt, cũng có thể bôi mỹ dung cao ở chai thấp này."

Nói xong, Khương Ấu An liền rời đi.

Trương ma ma bóng dáng đi xa, lại bình sứ ngọc trong tay mình, nghĩ nghĩ vẫn là tiến vào trong phòng một tiếng.

"Nha đầu kia thật ra là người nhanh trí, bất quá mặt của ta nhiều năm nay đã như , cũng đã có nhiều đại phu xem qua, ngay cả ngự y kê thuốc cũng chưa dùng, cái mặt nạ bỏ đi này của nàng có thể hữu dụng? Để ở một bên đi......" Cung Ngọc Yến che miệng ngáp một cái.

-

Ba ngày sau, buổi trưa.

Khương gia.

Trên bàn cơm bày đầy các loại món ăn trân quý.

Bọn nha hoàn còn tiếp tục bưng đồ ăn lên, Khương Diệu Diệu kéo tay Hà thị đi đến phía trước.

Khương Diệu Diệu bàn cơm phong phú mỹ thực, thanh thúy : "Nương, đây là đồ ăn đầu bếp mới ở trong nhà sao?"

"Đúng ! Đầu bếp kia lúc trước ở việc ở Phong Tiên Cư, tay nghề thực không tồi." Hà thị lại hướng tới nha hoàn bên người : "Đại thiếu gia đâu? Như thế nào còn chưa tới?"

Vừa mới xong, Khương Nhan một thân trang phục đen đi nhanh mà đến, ở phía sau hắn còn có Khương Cẩm Nam.

Một lát sau, Khương Tu Trạch cũng tới.

"Phu nhân, đại thiếu gia mới vừa ra cửa, không dùng cơm ở trong nhà."

Hà thị gật gật đầu, lại dặn dò hạ nhân, đem đồ ăn đưa đến trong phòng Khương Uẩn Trần.

Lúc này mới chỉ chớp mắt thời gian.

Lại thấy con thứ hai cùng con thứ ba của mình đã bá chiếm vị trí bên người tiểu nữ nhi.

Nàng , sớm đã thành thới quen, ngồi vào bên người Khương Cẩm Nam.

“Nay như thế nào lại không náo loạn cùng với các ca ca ngươi đoạt vị trí bên cạnh muội muội a?”

“A?” Khương Cẩm Nam bất tri bất giác phản ứng lại đây.

Khương Diệu Diệu hưởng thụ việc các ca ca sủng ái cũng hướng tới Khương Cẩm Nam lại.

“Ngũ ca, ngươi gần đây sao ? Luôn thất thần?”

“Không có a…… Ăn cơm đi!” Khương Cẩm Nam nhấc đũa lên liền muốn gắp đồ ăn.

Khương Diệu Diệu Khương Cẩm Nam, ánh mắt hơi lóe.

Thực mau, nàng liền giương lên gương mặt tươi , hướng tới Khương Tu Trạch : “Hôm nay một bàn đồ ăn này là đầu bếp mới của nhà chúng ta tới , nhị ca, ngươi ăn thử xem đồ ăn có hợp khẩu vị của ngươi không?”

Người Khương gia đều biết.

Khương Tu Trạch ở phương diện ăn uống rất khó tính.

Mấy năm trước, Khương gia cứ cách ba tháng liền phải đổi một người đầu bếp, cũng chỉ có mấy năm nay mới tốt một chút.

Khương Diệu Diệu cầm đũa, gắp cho Khương Tu Trạch một miếng thịt bò.

“Nhị ca, ngươi nếm thử xem ~”

Khương Tu Trạch gắp miếng thịt bò trong chén lên, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi: “Mùi rất thơm.”

Dưới ánh mắt sáng lấp lánh của Khương Diệu Diệu, Khương Tu Trạch tư thái ưu nhã mà nhấm nháp, chỉ là vừa cắn một miếng, hắn liền nhíu mày: “Quá già rồi.”

“Kia nếm thử miếng cá.”

“Đây là đầu bếp sao? Hắn có phải hay không ở Phong Tiên Cư là một gã sai vặt liền chính mình là đầu bếp từ Phong Tiên Cư ra tới?”

Hạ nhân Khương phủ sớm đã thành thói quen.

Hà thị múc một chén canh gà cho Khương Tu Trạch: “Ngươi nếm thử canh gà này, nghe là hầm năm canh giờ liền.”

Khương Tu Trach mới nếm thử một ngụm, liền nhíu chặt mày: “Hắn đây là lười biếng đi? Năm canh giờ? Chỉ sợ là hai canh giờ đều không đến đi!”

“Ta cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, Diệu Diệu, ăn cơm, đừng để ý nhị ca ngươi.” Khương Nhan gắp đồ ăn cho Khương Diệu Diệu.

Sắc mặt Khương Tu Trạch có điểm lạnh xuống, hướng tới Ngô quản gia đang đứng ở một bên : “Đuổi hắn đi, lại tìm một đầu bếp khác.”

Ngô quản gia vừa mới đồng ý, Khương Cẩm Nam đột nhiên đứng dậy, hắn chằm chằm Khương Tu Trạch.

Khương Tu Trạch híp mắt: “Ngươi ta như cái gì?”

Khương Cẩm Nam lại là không một lời, lập tức đem đũa ngọc ném đến trên bàn: “Không ăn!”

Cũng mặc kệ Khương Tu Trạch hơi hơi hắc trầm mặt, Khương Cẩm Nam hướng tới đại môn đi đến.

Trong chớp mắt khi Khương Tu Trạch đang bắt bẻ kia, trong đầu hắn hiện lên chính là gương mặt của tiểu lục.

-

Khương Cẩm Nam uể oải ỉu xìu mà đi ở trên phố.

Bỗng nhiên, ánh mắt đến một hình bóng quen thuộc.

Cách đó không xa ở cửa hàng bán trang phục, thiếu nữ một thân váy dài màu xanh đang đứng, nàng đang chỉ huy công nhân thay bảng hiệu mới, theo tác giơ tay, khuyên tai trân châu thường thường chạm vào bên má.

Khương Cẩm Nam tinh thần dường như tỉnh táo lên, ánh mắt liền sáng lên vài phần, tiến lên : “Tiểu lục, ngươi như thế nào lại đến tiệm của tam thúc?”

Nghe giọng quen thuộc, Khương Ấu An ngay cả đầu cũng chưa chuyển: “Hướng bên trái một chút.”

“Tiểu lục, mấy ngày nay ngươi ở Vương phủ có phải hay không không tốt? Ngươi có thể về nhà ở a, đều là người một nhà, cũng không cần tức giận lâu như a!”

Khương Ấu An xoay người: “Ta ở Vương phủ rất tốt…..”

Không đợi nàng hết lời, Khương Cẩm Nam vội vàng : “Như là tốt a, ngươi càng không nên tức giận…….. Ngày mai hồi phủ ở vài ngày đi? Ta tiếp ngươi? Thế nào?”

“Ồn ào, Khương Cẩm Nam, rốt cuộc ngươi muốn ta bao nhiêu lần? Ngươi thật sự thực phiền a, ngươi trong lòng không tự hiểu sao?”

Khương Cẩm Nam hơi dừng một chút, trong lòng liền tức giận.

Thái độ của hắn tốt như , nàng thế còn chính mình ồn ào?

“Khương Ấu An, ngươi một hai phải như mới , một tấc lại muốn tiến một thước sao? Ngươi tính toán chi li như cái gì? Như thế nào lại tức giận?” Khương Cẩm Nam mạnh mẽ .

Khương Ấu An liếc mắt hắn, lại không phản ứng hắn, mà là xoay người đi vào trong tiệm.

“Khương Ấu An, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Khương Ấu An đầu cũng chưa quay lại.

Khương Cẩm Nam gương mặt tức giận đến đỏ bừng, hắn không thể lý giải, Khương Ấu An rốt cuộc là phát điên cái gì.

“Được ! Mặc kệ ngươi!”

Nói xong, Khương Cẩm Nam phất tay áo liền đi.

Sau khi thân ảnh Khương Cẩm Nam biến mất, Khương Diệu Diệu mới từ chỗ tối đi ra.

Nàng mắt phương hướng ngũ ca rời đi, lại như suy tư gì về phía cửa hàng trang phục cách đó không xa.

“Diệu Diệu?”

Một thân ảnh màu hồng nhạt xuất hiện ở bên người Khương Diệu Diệu.

“Đình Nhi? Ngươi sao ? Sắc mặt thoạt không tốt lắm?”

Khương Diệu Diệu lôi kéo tay Mộ Đình Nhi hỏi.

“Ta vừa rồi thấy Cẩm Nam ca ca, gọi hắn cũng không phản ứng ta, ta còn muốn hỏi ngươi hắn sao ?”

Nhắc tới Khương Cẩm Nam, Mộ Đình Nhi mặt mày tức khắc nhu hòa không ít.

Khương Diệu Diệu than nhẹ một tiếng, lại về phía cửa hàng trang phục cách đó không xa: “Vừa rồi…Ta giống như thấy ngũ ca cùng lục tỷ tỷ cãi nhau.”

Giọng Mộ Đình Nhi đột nhiên đề cao: “Khương Ấu An? Nàng lần trước hồi môn, Cẩm Nam ca ca bị thị vệ Vương phủ đánh, nàng có phải hay không đầu có bệnh?”

Khương Diệu Diệu không chuyện, hướng tới cách đó không xa lại.

Mộ Đình Nhi theo tầm mắt nàng lại, lập tức hỏi: “Nàng ở trong tiệm của tam thúc ngươi?”

Trong cửa hàng.

“Tam thẩm, bảng hiệu cửa hàng thay rồi!”

Khương Ấu An tủm tỉm, trên tay cầm lò huân hương, đang định đem tro hương bên trong đổ đi, thay huân hương nàng mới điều chế.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...