Sau Khi Trọng Sinh [...] – Chương 3

"Nếu đã thương lượng xong, chúng ta nên trao tín vật cho nhau." Ta tháo vòng tay đang đeo xuống. Chiếc vòng chạm khắc hình hoa cỏ, là món đồ ta thích nhất, nên khi phải gỡ xuống, trong lòng không khỏi đau lòng. Giá như biết trước, hôm nay đã không mang nó theo.

 

Bùi Vọng chăm vào cổ tay ta, nơi vì bị tháo vòng mạnh mà để lại vệt đỏ nhạt.

 

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi tháo miếng ngọc bội từ bên hông xuống trao cho ta.

 

Đó là một chiếc ngọc bội Dương Chi quý giá, bề mặt nhẵn mịn, ánh lên vẻ ôn nhuận, hẳn là vật mà hắn rất trân trọng, thường xuyên cầm trên tay để ngắm nghía.

 

"Vật này có lẽ là thứ Bùi khanh rất quý. Nếu khó lòng rời xa, ngài chỉ cần tặng ta một cái khăn tay thay thế cũng , không cần phải dùng đến vật quý giá thế này."

 

"Công chúa ngay cả vòng tay thích cũng tặng ta, chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, công chúa cứ giữ lấy."

 

Ngoài trời, mưa rơi không ngớt, tiếng mưa rền vang. Vì ta trốn ra khỏi cung, chỉ ngồi trong một chiếc kiệu đơn sơ, không che dù, nên dù thế nào cũng phải bước vài bước dưới cơn mưa. Gã sai vặt của Bùi Vọng, tên Trúc Sinh, cầm theo một chiếc đèn lồng để soi đường. Ta màn mưa giăng kín bầu trời, trong lòng có chút do dự.

 

Bùi Vọng giơ áo ngoài lên, đôi tay vững chãi: "Nếu công chúa không chê, để Bùi mỗ che chở người lên xe."

 

"Vậy phiền Bùi khanh."

 

Ta vốn không phải người hay ngượng ngùng, huống hồ chúng ta sắp trở thành một cặp phu thê trên danh nghĩa, những chuyện tiếp thế này cũng không tránh khỏi.

 

Bùi Vọng cong môi, nở nụ nhẹ, khiến ánh mắt ta chợt lay .

 

Lên xe, ta chỉnh tà váy: "Bùi khanh, ngài về sớm đi."

 

Đi một đoạn, qua rèm kiệu, ta vẫn thấy gã sai vặt cầm chiếc đèn lồng đứng đó, còn Bùi Vọng thì vẫn đứng trước Vọng Giang Lâu, trong tay cầm vòng tay của ta, chưa hề rời đi. Kiệu rẽ vào một con ngõ khác.

 

Khi xe ngựa đã đi xa, gã sai vặt Trúc Sinh mới mở miệng: "Đại nhân, người thực sự trao lại vật duy nhất mà lão gia để lại cho công chúa sao?"

 

Bùi Vọng thu ánh mắt, sâu vào cuối con hẻm: "Không sao."

 

3

 

Trong giấc mơ, sau khi ta và Trình Ngọc ban hôn, hắn vào Hộ Bộ. Dù là một giấc mơ khác, khi ta và Từ Lăng thành thân, Trình Ngọc vẫn nhờ vào thế lực của phụ thân quá cố Trình Các Lão mà vào Hộ Bộ. Nghĩ đến vụ án tham ô Sơn Đông chấn kinh thành trong mộng, dường như cũng có liên quan đến hắn.

 

Lòng ta khẽ lay

 

Trong mộng, ta chịu đủ nhục nhã; ở hiện thực này, sao không để Trình Ngọc nếm chút khổ đau?

 

Vì thế, ta nấu một bát tuyết lê canh mang đến cho phụ hoàng. Mùa đông gió lớn, phụ hoàng thường hay ho khan.

 

Phụ hoàng thương ta, nên khi ta đến Cần Chính Điện, gần như không gặp bất kỳ trở ngại nào.

 

Rõ ràng mới mấy ngày trước còn gặp phụ hoàng sau hai giấc mộng này, ta lại cảm thấy như đã nhiều năm không thấy người.

 

Trong mộng, sau hai năm nữa nam nhân này sẽ băng hà. Nghĩ đến đây, ta không kiềm , rơi hai giọt nước mắt.

 

Phụ hoàng vẫn đang ở thời kỳ tráng niên, thân thể khỏe mạnh, ta thật sự không tin rằng người sẽ ra đi chỉ sau hai năm. Chắc chắn đây là âm mưu của kẻ nào đó.

 

"Minh Ngọc, con khóc cái gì?" Phụ hoàng lau nước mắt cho ta, trêu chọc: "Không chờ nổi phải gả đi, cảm đến khóc à?"

 

Ta tên Hứa Tư Ninh, phong là Minh Ngọc công chúa.

 

Ta dâng bát tuyết lê lên: "Phụ hoàng đừng trêu chọc con, sao con nỡ rời xa người. Tốt nhất là cả đời nữ nhi của phụ hoàng. Mùa đông gió lạnh, phụ hoàng uống chút canh để cổ họng dễ chịu hơn."

 

"Con đúng là khéo miệng." Phụ hoàng chạm nhẹ vào mũi ta.

 

Sau khi trò chuyện vài câu, ánh mắt ta vô lướt qua án kỷ của phụ hoàng, trên đó có danh sách phân bổ quan viên.

 

Tên của Trình Ngọc quả nhiên nằm trong danh sách Hộ Bộ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...