Sau Khi Trọng Sinh [...] – Chương 2

Thực ra, ngoài những điểm trên, chỉ riêng việc Bùi Vọng dáng dấp tuấn tú như thế, mỗi ngày hắn cũng đã khiến tâm trạng ta thoải mái hơn nhiều.

 

Trong mộng, sau trận mưa lớn ấy, bá tánh Sơn Đông chịu cảnh nhà tan cửa nát, triều đình cấp bạc cứu tế như nước chảy vào tay áo, chẳng mấy chốc quốc khố đã trống không. Lý do là quan viên tham ô, bạc cứu tế vào tay nạn dân chẳng bao nhiêu.

 

Thêm vào đó, lực lượng mới của Đột Quyết quấy nhiễu biên cảnh, g.i.ế.c chóc tàn bạo. Phụ hoàng đoản mệnh, đệ đệ vốn bất tài kế vị, quốc gia dần suy bại như mặt trời tàn lụi.

 

Là công chúa, ta không thể trực tiếp tham gia chính sự. Nếu muốn thay đổi cục diện, ta cần một người trong triều giúp ta lên tiếng. Và vì thế, Bùi Vọng chính là lựa chọn tốt nhất.

 

2

 

Ta và Bùi Vọng cùng ngồi trong gian lầu, mỗi người một bên bàn, ánh nến lay , tiếng mưa ngoài trời nhỏ dần thành từng giọt tí tách. Bầu không khí âm trầm, sắc trời càng thêm tối tăm.

 

Ánh nến chiếu lên khuôn mặt Bùi Vọng, một đôi mắt phượng sâu thẳm, ánh dường như có ma lực khiến tim ta khẽ rung .

 

Hắn thật sự rất đẹp, làn da trắng mịn, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ với một nốt ruồi duyên bên trên, cùng một chấm nhỏ nhạt bên dưới. Khi , nụ ấy vừa bạc lại vừa đa , khiến người ta không sao đoán nổi suy nghĩ trong lòng.

 

Bằng đôi tay thon dài, hắn rót cho ta một ly trà nóng. Sau đó, ánh mắt đầy tìm tòi nghiên cứu lướt đến:

 

“Công chúa tìm thần, có chuyện gì sao?”

 

“Vài ngày nữa, phụ hoàng sẽ định hôn sự cho ta.”

 

“Ồ, chẳng hay công chúa muốn Bùi mỗ giúp cân nhắc, xem trong kinh thành những nam tử chưa lập gia đình, ai mới thực sự xứng đáng ao?”

 

Bùi Vọng dừng lại, khẽ nhếch môi :

 

“Trình Ngọc, mẫu thân của hắn có tính chi phối mạnh mẽ, nếu gả vào chắc chắn không tránh khỏi bị khinh miệt. Còn Từ Lăng, tuổi trẻ đa , nếu giao phó cảm cho hắn, e rằng sẽ chuốc lấy khổ đau vài phần. Hai người này, đều không phải là lựa chọn lý tưởng.”

 

Ta chưa rõ phụ hoàng cân nhắc những ai, thế mà Bùi Vọng đã đoán trúng không sai chút nào.

 

“Tạ Trung Thư tuy chức vị thấp tính thuần hậu, gia cảnh đơn giản... Vương Thị Lang... chỉ là diện mạo có phần thiếu sót...”

 

Chưa để hắn hết, ta cắt ngang:

 

“Bùi khanh quên tính cả bản thân mình rồi. Ta thấy, Bùi khanh cũng không tồi.”

 

Hắn ngước lên ta, hơi bất ngờ không xen lời, để ta tiếp tục:

 

“Ta biết Bùi khanh có chí hướng lớn lao khó lòng thi triển. Nếu kết hôn với ta, hoàng gia phía sau ta sẽ là hậu thuẫn lớn nhất cho ngươi thực hiện khát vọng của mình. Ta chỉ có một điều kiện: trong ba năm, ngươi không nạp thiếp. Bên ngoài, chúng ta chỉ cần đóng vai một đôi phu thê ân ái là đủ. Ba năm sau, chúng ta hòa ly. Để bồi thường, ta sẽ tặng ngươi một nửa vàng bạc trong phủ công chúa.”

 

Khác với Trình Ngọc hay Từ Lăng, những người dựa vào thế gia, Bùi Vọng mười lăm tuổi nhập sĩ, hoàn toàn nhờ tài năng xuất chúng để lập thân. Đến nay, hai mươi tám tuổi, hắn đã lăn lộn mười ba năm trong triều đình, thế lực sau lưng hoàn toàn do hắn tự tay xây dựng. Một người như thế, nếu có thêm trợ lực, tiền đồ sẽ rộng lớn không lường.

 

Ta từ lâu đã biết, Bùi Vọng sẽ đi đến đỉnh cao ra sao. Điều ta cần lúc này, chính là đốt cháy giai đoạn, khiến hắn trở thành thanh kiếm sắc nhất trong tay ta.

 

Bùi Vọng thẳng vào ta, ánh mắt lóe lên một tia thú vị: “Được. Nhưng vàng bạc trong phủ công chúa thì không cần. Bùi mỗ vô công bất thụ lộc, công chúa cứ giữ lại mà dùng.”

 

"Chậm trễ ngươi ba năm là lỗi của ta. Đại lộ phía trước của ngươi không thiếu vàng bạc trải lối, đây là ta tự nguyện, ngươi không cần phải bận tâm."

 

Ánh mắt Bùi Vọng trầm lặng, sâu thẳm về phía ta: "Công chúa không cần khuyên thêm, ta không cần."

 

Ta cũng không gì thêm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...