Sau Khi Trọng Sinh [...] – Chương 17

Ta cau mày khi nghe hắn nhục mạ phụ hoàng cố kiềm chế không phản bác.

 

"Có lẽ hoàng đế không hay biết. Ngươi có biết rõ ai đã chiếm ruộng nhà ngươi không? Ngoài nhà ngươi ra, còn bao nhiêu gia đình khác gặp trạng tương tự?"

 

"Là Tấn Vương gia! Ruộng của chúng ta sát gần ruộng chức điền của hắn, vì ruộng cả thôn đều bị hắn chiếm đoạt, gộp vào ruộng chức điền. Mỗi mẫu ruộng vốn có thể bán 15 lượng bạc, hắn chỉ trả 2 lượng. Sau khi chân ta bị đánh gãy, nương tử chỉ có thể giặt quần áo cho người ta để kiếm chút tiền, lại phải mua thuốc cho ta. Nhà không còn gì để ăn, ta sống chỉ là gánh nặng cho họ, thà c.h.ế.t đi còn tốt hơn."

 

Có lẽ hán tử này chưa hay biết việc phụ nhân âm thầm bán con .

 

Tấn Vương gia, chính là thúc thúc của ta, luôn thân thiết với Hứa Tư An. Nhắm mắt lại, ta cũng có thể nhớ đến ánh mắt sắc như chim ưng của ông ta.

 

Ruộng chức điền không phải đóng thuế, vì thế, thuế má thu từ Kinh Giao ít đi như , chắc hẳn là do họ đang giở trò. Không lạ khi không có quan viên nào dám điều tra, ai lại dám đắc tội với một vị vương gia quyền cao chức trọng? Việc này đã kéo dài nhiều năm, biện minh bằng các báo cáo thiếu hụt thuế má.

 

Nếu để trạng này tiếp diễn, chẳng mấy chốc căn cơ triều đình sẽ bị bòn rút sạch.

 

Ta liền viết một tờ giấy : "Ta để lại một lời bảo đảm. Sau này ngươi đến Hạnh Lâm Quán lấy thuốc, không cần trả phí. Ngoài ra, ngươi cũng có thể tìm chưởng quầy lấy 50 lượng bạc."

 

Bùi Vọng lên tiếng: "Ngươi cứ sống tốt, chuyện ruộng đất ta sẽ thay ngươi giải quyết."

 

Ánh mắt hán tử sáng lên: "Không biết đại nhân giữ chức vụ gì?"

 

"Ta là Hộ Bộ Thượng Thư, Bùi Vọng. Nếu có việc, ngươi có thể đến Bùi phủ tìm ta."

 

Ánh sáng trong mắt hán tử lại tắt ngấm: "Ai mà không biết ngài là phò mã đương triều? Chắc chắn ngài cũng cùng một giuộc với bọn họ, những lời này chỉ là cho đẹp mặt thôi."

 

Nhưng ngay sau đó, hắn ta thấy ta và Bùi Vọng thân mật, nhận ra thân phận của ta là công chúa. Hán tử kinh hãi, mặt mày biến sắc.

 

"Ngươi không cần sợ. Bổn cung không phải là người không rõ lý lẽ."

 

Hán tử định quỳ xuống tạ ơn bị Bùi Vọng cản lại. Phụ nhân và bé thì quỳ xuống cảm tạ.

 

Khi trở về, ta bàn bạc với Bùi Vọng: "Bổn cung biết ngươi nghĩ gì. Không cần quan tâm đến mối quan hệ của ta với hoàng thúc. Tình trạng loạn chức điền này cần giải quyết triệt để, nếu không sẽ khiến nhiều bách tính lâm vào cảnh trôi dạt, lũ chuột tham lam kia sẽ bòn rút triều đình đến kiệt quệ."

 

"Bổn cung đã , ta sẽ hậu thuẫn cho ngươi."

 

Bùi Vọng viết tấu chương, đêm khuya vào cung. 

 

Cả đêm không trở về.

 

14

 

Sáng hôm sau, đệ đệ vô dụng của ta lại đến tìm.

 

"Hoàng tỷ còn không khuyên nhủ phò mã của ngươi đi! Hắn dám mạo phạm hoàng thúc ngay giữa triều đình, bây giờ đã bị trượng hình, chỉ sợ lát nữa sẽ khiêng về thôi."

 

Hắn tiếp tục: "Chuyện chức điền này đều mang lợi ích cho chúng ta. Những bách tính kia là tự nguyện bán ruộng đất cho hoàng thúc. Nếu hoàng tỷ chịu khuyên phò mã dừng điều tra, hoàng thúc nguyện chia cho tỷ tỷ một ngàn mẫu ruộng tốt."

 

Hứa Tư An mà dám đến thuyết khách cho hoàng thúc, chứng tỏ ông ta cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

 

"Bổn cung không ngờ đệ đệ lại tự hạ mình đến tận đây. Nghe rõ đây: bổn cung và Bùi Vọng là phu thê một thể. Ý của Bùi Vọng chính là ý của bổn cung. Loạn chức điền này không thể không dẹp bỏ."

 

Nhiều năm qua, những kẻ trộm lậu thuế má đã khiến quốc khố thất thu không biết bao nhiêu. Nếu phục hồi lại con số thực tế, chắc chắn sẽ là một khoản khổng lồ.

 

Điều này tốt cho quốc khố ta cũng hiểu rõ áp lực từ triều đình sẽ lớn đến mức nào.

 

Không chỉ hoàng thúc, mà e rằng còn nhiều quan viên lớn nhỏ khác cũng liên quan đến chuyện này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...