Sau Khi Trọng Sinh [...] – Chương 13

Vì là bán gấp, giá cả giảm mạnh, nên thực sự rất hời. Hai cửa hàng tổng cộng chỉ tốn của ta một vạn năm ngàn lượng. Nghe , để gom đủ số tiền còn lại, Trình gia đã phải bán cả trang sức và tài sản còn lại.

 

Một cửa hàng tiếp tục kinh doanh trang phục ta đã đổi mới kiểu dáng, cung cấp dịch vụ giao hàng tận nhà và sửa chữa miễn phí, nhanh chóng tạo sức hút. 

 

Cửa hàng còn lại, vốn là bán trà, ta không có ý định kinh doanh, nên đã mở rộng diện tích cho y quán của mình.

 

Võ cử cuối cùng diễn ra dưới lầu Vọng Giang Lâu. Ta bao trọn căn phòng tốt nhất, ngồi xem toàn cảnh.

 

Lúc này, ta mới biết hắc mã đó tên là Tống Phương Dương, người Thanh Châu. Phụ thân hắn từng tướng tiên phong.

 

Tống Phương Dương và Từ Lăng có ngoại hình khác nhau. Họ Tống mang nét phong trần, một bộ râu rậm khiến khó đoán tuổi.

 

“Trên đài không cố ý tổn thương tính mạng người khác. Ai bị đánh rơi khỏi đài sẽ bị coi là thua.”

 

Khi quy tắc tuyên bố xong, Tống Phương Dương và Từ Lăng bước lên đài.

 

Không lâu sau, Bùi Vọng cũng đến. Hắn chắc vừa hạ triều, còn chưa kịp thay giày.

 

Ta rót rượu cùng Bùi Vọng đối ẩm: “Phò mã, có muốn đoán thử hôm nay ai sẽ đoạt giải không?”

 

Trên đài, Tống Phương Dương với thế đứng vững chãi, khiến Từ Lăng thường phải nhắm vào nửa thân trên mà tấn công. Nhưng lực của Từ Lăng không bằng họ Tống, nên không chiếm ưu thế.

 

“Nếu đoán, tiền cược là gì?”

 

Lúc này, Tống Phương Dương bị Từ Lăng đánh lén, xoay người trên không một vòng vẫn đáp đất vững vàng. Ánh mắt ta hoàn toàn bị thu hút.

 

“Phò mã muốn cược gì nào?”

 

“Công chúa, ta muốn vò rượu mã đồ ở ngoại ô.”

 

Bùi Vọng quả nhiên muốn thắng, lập tức đồng ý ánh mắt ấy khiến ta không khỏi nảy sinh chút ý nghĩ xấu.

 

Trên đài, Tống Phương Dương càng đấu càng dũng mãnh, hiện tại đã chiếm thế thượng phong rõ rệt.

 

“Nghe phò mã trong thư phòng có mấy mẫu chữ khắc quý giá, không nỡ để người khác xem. Ta muốn cược những mẫu chữ khắc ấy. Ta đặt vào Tống Phương Dương.”

 

“Được, ta đặt cược vào Từ Lăng.” Bùi Vọng có vẻ không hài lòng với quyết định này cũng chẳng thể gì hơn.

 

Trận đấu trên đài diễn ra căng thẳng, ta vừa nhấp ngụm rượu mã đồ vừa chăm theo dõi. Người sáng suốt đều thấy, Tống Phương Dương đã chiếm ưu thế, hiện tại chỉ là cuộc đọ sức bền. Hiển nhiên, Tống Phương Dương vẫn còn dư lực.

 

Xem ra mấy mẫu chữ khắc kia sẽ thuộc về ta. 

 

Khi ta vừa hé môi đắc ý thì bất ngờ Tống Phương Dương thực hiện một cú tập kích. 

 

Thế , Từ Lăng không tránh, ngay sau đó, hắn suýt bị trọng thương. 

 

Đúng lúc này, Tống Phương Dương thu lực, lăn mình xuống đài để tránh Từ Lăng tổn thương nặng.

 

Hóa ra Từ Lăng đang dùng mạng mình để đánh đổi cơ hội chiến thắng. 

 

Đúng là đáng giận!

 

Ta lại nhấp ngụm mã đồ, hậm hực.

 

Bùi Vọng : “Công chúa cũng không sai Từ Lăng dù sao cũng là con cháu thế gia, còn Tống Phương Dương chỉ là một người bình thường, nên sẽ không dám tổn thương người có thân phận cao. Vì , hắn thua là thua ở điểm này.”

 

“Uống mã đồ, ngày mai ta sai người mang đến cho ngươi.”

 

“Công chúa không đoán sai, mẫu chữ khắc ta sẽ sai người đưa đến. Nhưng còn mã đồ, ta không cướp thứ công chúa thích.”

 

Bùi Vọng đúng là quá cẩn trọng.

 

Nhưng khi trở về Bùi phủ, hắn đã cho người mang mẫu chữ khắc tới, khiến ta không khỏi hứng thú ngắm nghía một hồi.

 

Ta không quan tâm Từ Lăng giành giải nhất lại có chút hứng thú với Tống Phương Dương. Sau vài lần xin ý kiến phụ hoàng, ta đã sắp xếp để Tống Phương Dương gia nhập Kim Ngô Vệ dưới quyền ta.

 

“Tống khanh có lẽ không hài lòng với sắp xếp này trong hai năm tới, ta sẽ giúp ngươi đạt điều ngươi muốn.” Ta với Tống Phương Dương.

 

Lúc này, chưởng quầy Hạnh Lâm Quán báo: “Phu nhân, nha hoàn của Trình phu nhân đến lấy thuốc giữ thai hai lần rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...