Sau Khi Trọng Sinh [...] – Chương 11

Sau khi hắn đỡ ta xuống xe, bàn tay ấy vẫn không buông. Ta không tiện rút tay lại, đành để hắn tiếp tục nắm.

 

Từ góc nghiêng, ta có thể thấy rõ khuôn mặt của Bùi Vọng: sống mũi cao, đôi môi mỏng và một nốt ruồi nhỏ dưới môi.

 

Cảm giác ánh mắt nóng bỏng phía sau, ta quay đầu lại bắt gặp Từ Lăng, khuôn mặt trẻ tuổi đầy tự tin giờ lại toát lên vẻ lạnh lẽo, ánh mắt dừng trên tay ta và Bùi Vọng đang nắm chặt nhau.

 

Từ Lăng cũng mời tới đây.

 

Không chỉ hắn, Trình Ngọc và Trình Lâm cũng có mặt, hai người còn đang tay trong tay như một đôi phu thê mới cưới.

 

Bùi Vọng dường như diễn quá nhập tâm, ngay cả việc gắp thức ăn cho ta cũng đảm nhận. Đáng ngạc nhiên hơn, những món ăn mà hắn chọn đều là những món ta thích.

 

Ánh mắt của Hoàng dường như luôn ý đến ta và Bùi Vọng, bà ấy trêu chọc:

 

“Xem ra cảm của Minh Ngọc công chúa và phò mã thật tốt đẹp. Có phải ngay từ khi tuyển phò mã, công chúa đã phải lòng Bùi Vọng rồi không?”

 

Ta cảm nhận hai luồng ánh mắt nóng bỏng khác cũng đang dừng lại nơi mình. Một là của Từ Lăng, một là của Trình Ngọc.

 

Bùi Vọng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trang, đáp lời Hoàng :

 

“Là thần ái mộ Ninh Ninh từ lâu, có lẽ do lời cầu nguyện của thần với trời cao quá mãnh liệt nên công chúa mới chọn thần.”

 

Ta nghe mà không khỏi cảm thấy lúng túng. “Ninh Ninh” vốn là cái tên thân mật phụ hoàng thường gọi ta khi còn nhỏ, nay từ miệng Bùi Vọng ra, khiến tai ta bất giác nóng bừng.

 

Hoàng vui vẻ, lớn:

 

“Thật là một cặp đôi hoàn mỹ. Người đâu, mang vòng tay đến thưởng cho họ!”

 

Không hổ danh là trọng thần trong triều, tài năng bịa chuyện của Bùi Vọng quả là hiếm ai sánh bằng. Câu chuyện “ái mộ từ lâu” kia, hắn ra như thật.

 

9

 

Ta cúi đầu, đưa đồ ăn vào miệng thì bị Bùi Vọng giữ tay lại.

 

“Công chúa sao lại định ăn cả mù tạt như ?”

 

Lúc này ta mới giật mình đôi đũa của mình, quả thật vừa gắp phải một đống mù tạt, suýt nữa thì gặp chuyện chẳng hay.

 

Vòng tay đưa lên, là một đôi vòng vàng, trên bề mặt khắc hoa văn uyên ương.

 

Ánh mắt của Trình Lâm cứ dừng mãi trên đôi vòng tay này.

 

Có lẽ vì chưa từng tham gia những bữa tiệc kiểu này, Trình Lâm có vẻ đặc biệt câu nệ.

 

Khi các nam nhân đều chuyển sang tiểu thính uống rượu và trò chuyện, Trình Lâm không quen biết ai trong số các phu nhân nên trông khá lạc lõng.

 

Ta cũng không có ý tốt đến mức muốn lại gần an ủi nàng ta. Bên này có nhiều loại cúc hoa khoe sắc, ta đứng ngắm cảnh một lát.

 

Ngược lại, có mấy nữ tử độc thân tỏ ra vô cùng hứng thú với Từ Lăng. Hắn ngồi uống rượu ở tiểu đại sảnh, còn các nàng liên tục liếc ánh mắt về phía hắn.

 

Ta ngẩng đầu thoáng qua Từ Lăng, hắn chẳng bận tâm, chỉ tiếp tục rót rượu vào miệng. Nhưng ngay lúc đó, ta cảm nhận một ánh mắt khác đang về phía mình.

 

Lại là Trình Ngọc.

 

Ta không khỏi nghi hoặc. Trình Ngọc chẳng phải đang có cảm tốt đẹp với Trình Lâm sao? Hay là vì không thể cưới công chúa mà trong lòng vẫn còn vấn vương?

 

Hoàng tổ chức yến hội này nhiều lần, ta đã quá quen thuộc. Bên kia thiên thính ít người hơn, ta liền bước sang đó.

 

Đang đi trên con đường nhỏ, ta bất ngờ gặp Từ Lăng. Hắn uống không ít rượu, người nồng nặc mùi rượu, ta cảnh giác hắn.

 

“Ta tham gia võ cử, nửa tháng nữa sẽ phân định khôi thủ. Ngày mai công chúa có thể đến xem ta đoạt giải nhất không?” Giọng của Từ Lăng mang chút u buồn ánh mắt lại lóe lên một tia mong chờ.

 

Ta cụp mắt xuống, đáp: “Tại sao bổn cung phải đồng ý với ngươi? Bổn cung đã là người có trượng phu, mong Từ tướng quân tự giữ lấy thanh danh, đừng điều gì hiểu lầm.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...