Sau Khi Trở Thành [...] – Chương 2

6.

Sau đó, tôi ̣i tìm cơ hội, hạ độc vào ́c của Cố Yến Thanh.

Lúc dâng trà cho Cố Yến Thanh, tôi dường như có thể thấy cảnh tượng Cố Yến Thanh tức giận cầm đao chém chết tôi.

Thành công, ngay trong tầm tay!

Tôi ́ gắng kìm nén khóe miệng đang muốn nhếc lên, nhìn chằm chằm vào ́c trong tay của Cố Yến Thanh.

Uống!

Mau uống đi!

Sau đó chém chết tôi!

Có lẽ do ánh nhìn của tôi quá cháy bỏng, Cố Yến Thanh khẽ ngửi ́c trà.

Sau đó nhíu mày nhìn tôi một cái.

Đúng đúng đúng, ̀ tôi!

Tôi hạ độc đó!

Tôi đã không thể kiềm được muốn quỳ xuống nhận tội.

Nhưng qua một ́t, Cố Yến Thanh đột nhiên như ngộ ra điều gì đó, lông mày giãn ra.

“Quả thật, sắp phải ra ngoài xử lý công việc, nước nôi ̀ thứ dễ bị khác người hạ độc nhất.”

“Linh Cửu, ngươi nhắc nhở ta phải chú ý khi ra ngoài bằng cách này sao, tâm tư thật tỉ mỉ.”

Tôi: “?”

Ông trời ơi.

Rốt cuộc ̀ ai dạy hắn lối suy nghĩ như vậy chứ.

Hệ thống lúc này cũng âm thần cảm thán: “Cô từng cứu cái mạng của hắn tận chín lần thật sao? Tin tưởng đến vậy luôn.”

Tôi: “...”

Lâm Tiêu à, đừng nói gì nữa.

Tinh thần của cậu bị đả kích ghê gớm quá rồi.

Tôi nước mắt đầm đìa, không quan tâm gì nữa mà hỏi: “Lỡ như tôi thật sự muốn hạ độc người thì sao? Lỡ như tôi đã phản bội người rồi thì sao?”

Xin đấy.

Đừng tin tưởng tôi nữa.

Tôi muốn chết.

Thật sự muốn chết.

Cố Yến Thanh nghe vậy, thu ̣i nụ cười, tay cầm ́c vô thức siết chặt.

Trầm mặc ̣i sâu xa nhìn tôi.

“Linh Cửu”. Hắn thận trọng gọi tôi.

Tôi vô ý đối mắt với hắn: “Dạ?”

“Ta sẽ ̀m như vậy.” Cố Yến Thanh uống hết ́c trà đó ngay trước mặt tôi.

Hắn biết rõ trong ́c có độc mà.

7.

Tôi cố lao tới ngăn hắn ta lại.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Chất độc tôi chọn tuy không độc lắm hiệu quả lại cực kỳ mạnh.

Cố Yến Thanh vừa uống xong, khóe miệng liền bắt đầu chảy máu.

"Linh Cửu, vì năm đó ta đã chọn ngươi, nên khi dụng người đương nhiên sẽ tín nhiệm ngươi. Linh Cửu à, ta sẽ tin tưởng ngươi khi ta sử dụng ngươi."

"Nếu một ngày nào đó ngươi bắt ta uống thuốc độc, ngươi nhất định phải có lý do."

Tôi:"……"

Người này có lời sắc bén thật đấy.

Tôi suýt thì cảm rồi.

Đang muốn phàn nàn với hệ thống, lại nghe hệ thống cảm rơi nước mắt:

"Trời ạ kí chủ, hắn thật chân thành và tốt bụng. Hắn ta đúng là một nam chính nổi tiếng chân thành trong ngành. Đúng là bản thiết kế vĩ đại, người đàn ông tôi nhất mà huhuhu."

Tôi kiểu:"……"

Không phải chứ, người có bị nhiễm virus não đương không đó?

Tôi thở dài, nam chính đang sống dở chết dở, liền lấy thuốc giải trong tay ra đưa cho hắn ta.

Sau đó giúp hắn lên giường.

Tôi muốn rời đi hệ thống cứ nhào nhào mãi.

Nói cái gì mà Cố Diên Thanh bị đầu độc là vì tôi, tôi phải ở đây trông chừng hắn.

Làm tôi tức đến hộc máu.

Mầy đang ở phe nào vậyyyyy?

8.

Nhưng hóa ra tôi không phải là kiểu người hay quan tâm đến mọi người.

Chưa đầy nửa giờ sau, tôi đã nằm xuống cạnh giường và ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy, Cố Yến Thanh đang tôi với đôi mắt nồng cháy:

"Nhìn xem, ta biết ngươi là người đáng tin cậy mà. Lúc ta bị thương, ngươi lo lắng đến mức không chịu rời đi."

Tôi:"……"

Cố Yến Thành à, ngài thực sự rất giỏi thao túng tâm lý bản thân đó.

Tôi bộ mặt buồn tẻ rồi chuẩn bị rời đi.

Ai mà ngờ rằng chân tôi lại bị tê rồi.

Cơ thể tôi không tự chủ mà ngã về phía giường của Cố Yến Thanh.

Cố Yến Thành rất nhiệt và mặc kệ việc đang bị thương, hắn ta vẫn vươn tay đỡ lấy tôi.

Thế là… tôi đã yên vị trong vòng tay hắn.

Ánh mắt ta chạm nhau, cảm giác trước ngực cũng rất rõ ràng.

Tôi dừng khoảng chừng là 2 giây.

Hắn cũng khựng người lại.

Sau đó, vành tai Cố Yến Thanh liền đỏ bừng.

Mặt tôi cũng ửng đỏ lên.

Miệng tôi cũng theo đó mà lắp bắp.

Hắn kinh ngạc tôi, ánh mắt chợt lộ ra vẻ ngạc nhiên kỳ lạ.

Cố Yến Thanh run rẩy : "Linh... Linh...Linh... Linh Tửu à, ngươi, ngươi, ngươi là..."

Hệ thống trong đầu tôi cũng đang gào thét: "Wow ký chủ, đúng là một kịch bản máu chó đó, tôi thích nha hehehe."

Tôi:"……"

Một người bị bệnh còn một người thì bị nhiễm virus.

Tôi đứng lên, vẻ mặt không thay đổi, sau đó đối diện với đôi mắt lấp lánh của Cố Yến Thanh, tôi rút miếng bông ra khỏi ngực.

“Các tôi ngày xưa cho rằng tôi quá nữ tính, không đủ sức nên tôi nhét khối sắt vào đó chỉ để giữ thể diện. Sau này, tôi thấy khối sắt nặng quá nên thay bằng hai miếng bông. chúng có cảm giác mềm mại khi chạm vào."

"Bệ hạ đừng suy nghĩ nhiều, tôi thật sự là đàn ông."

“Hay là người thực sự coi tôi như phụ nữ ?”

Tôi trêu chọc Cố Yến Thành, lúc này hắn ta đang khá yếu ớt, tôi nghịch ngợm khều tóc ấy.

Cố Yến Thành tôi chằm chằm một lúc rồi tự dưng im lặng một cách kỳ lạ.

Không, tại sao hắn lại im lặng chứ?

Hệ thống lúc này mới lên tiếng: "Ký chủ, mặt của cho dù có đầy râu, cũng vẫn là khuôn mặt có râu đẹp đẽ."

Tôi:"……"

Không biết thì đừng .

Tôi bước tới ngồi gần hơn, Cố Yến Thanh rồi bắt đầu những điều vô nghĩa, với ánh mắt rất chân thành:

“Điện hạ à, chắc người không cầu tôi hộ vệ riêng cho ngài vì tôi trông giống phụ nữ phải không? Nhưng dù tôi có giống phụ nữ đến đâu, tôi cũng không phải là phụ nữ, nên tôi không thể thỏa mãn điện hạ đâu….”

Trong ánh mắt đằng đằng sát khí của Cố Yến Thành, tôi liền chốt luôn câu cuối.

Kết quả là khuôn mặt vừa tái nhợt của Cố Yến Thành giờ đã tái xanh vì tức giận vì tôi.

"Linh Cửu, rời khỏi đây ngay!"

"Được, thưa bệ hạ."

Tôi liền rời đi với tâm trạng vui vẻ, cuối cùng cũng không quên để lại một câu: "Bệ hạ, thay vì xấu hổ tức giận, sao không nạp mấy vị thiếp xinh đẹp đi, ha ha ha ha."

Một giọng giận dữ vang lên từ phòng sau: "Linh Cửu!!! Khụ, khụ, khụ!"

Tôi đầy thoải mái.

Tất nhiên tôi biết suy nghĩ của hắn ta khi chọn vệ sĩ riêng không phải như tôi vừa .

Nhưng vẻ mặt tức giận của Cố Yến Thanh thực sự rất thú vị.

Đặc biệt là vì hắn đang giận tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...