Sau Khi Trở Thành [...] – Chương 7

Nhưng dù cho Hứa Khinh Khinh nghĩ như , vẫn có chút không chắc chắn. Cô quyết định quan sát thêm một thời gian.

Đương nhiên việc quan sát thì để lúc sau, bây giờ phải ngủ, ngủ dậy còn phải rời giường đọc sách, sau đó chuẩn bị đến phòng thi để thi. Hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ 1 năm ba trong cuộc sống đại học của Hứa Khinh Khinh, thi xong môn này có thể nghỉ về nhà.

Nhưng mà có lẽ do tối hôm qua lăn lộn đến rạng sáng, hôm nay Hứa Khinh Khinh mơ mơ hồ hồ mà bài thi. Ra phòng thi sau, cầu thần bái phật, ước giảng viên thấy các điểm khác của đã quá lung tung rối loạn mà có thể cho thêm xíu điểm để đạt tiêu chuẩn.

Lăn lộn một ngày, Hứa Khinh Khinh không biết lúc nào liền ném mấy việc trong mơ ra sau đầu. Tính cách vốn dĩ cả thèm chóng chán, ngày thường cũng không thích suy nghĩ quá nhiều, say khi thi rối rắm mấy ngày, liền cạn kiệt kiên nhẫn quyết định về sau lại nghiên cứu tiếp.

Trường học nghỉ, Tạ Liên Thanh thì đang bận rộn ở công ty, Hứa Khinh Khinh rảnh rỗi đến nhàm chán, chuẩn bị đặt vé máy bay ra nước ngoài xem show thời trang, thuận tiện đi du lịch nghỉ phép luôn.

Nhưng mà chưa kịp trốn chạy, đã bị Tạ Liên Thanh xách đi công ty học tập.

Tạ Liên Thanh thực hiện lời hứa của ấy, tự mình dạy bù Tiếng cấp bốn cho . Anh ấy ở văn phòng xử lý công vụ, còn Hứa Khinh Khinh thì nằm vào trên sô pha học thuộc từ đơn.

Cô học từ đơn cũng không nghiêm túc học, hơn một nửa thời gian dùng để chơi di và ngủ. Thỉnh thoảng khi chơi chán, sẽ tâm sự với Tạ Liên Thanh, Tạ Liên Thanh bận rộn việc không trả lời , liền một mình lẩm bẩm lầm bầm mà lầm bầm lầu bầu.

Một lát sau, từ trên sô pha đứng lên, đi tới đi lui trong văn phòng rất to này, rồi lại nhảy nhót như là đang tập thể dục theo đài.

Tạ Liên Thanh thấy nhàm chán, nhắc nhở : “Trong kia có phòng nghỉ.”

Hứa Khinh Khinh không ngẩng đầu lên, : “Không cần, em ở chỗ này cũng .” Cô mượn tai nghe của Tạ Liên Thanh, cầm di bắt đầu xem phim.

Khi bí thư cầm văn kiện đi vào báo cáo công tác, rồi nghe thấy Hứa Khinh Khinh ở trên sô pha thỉnh thoảng khanh khách. Anh ta nhịn không chằm chằm vài lần, mà đối phương hình như hoàn toàn không phát hiện, cũng không hề để ý trai đang việc.

Bí thư thở dài trong lòng một tiếng, thầm nghĩ tổng giám đốc thật không ngoan ngoãn, vào thời điểm trai việc mà còn quấy rầy.

tùy hứng như , đến người khác còn cảm thấy sếp nhà mình quá chịu thiệt, đương sự Tạ Liên Thanh lại không để trong lòng.

Anh ấy cảm thấy như khá tốt.

Hứa Khinh Khinh cái gì cũng không để bụng, mỗi lần đi chơi ở bên ngoài phải mất tầm một tháng mới chịu trở về. Nếu lần này để chuồn đi, muốn gặp phỏng chừng phải chờ đến lúc khai giảng. Đã thì phải tóm đối phương, mang theo bên người, mà còn cái danh tốt là giám sát học tập.

Thời gian qua đi từng chút, đến khi sắp giữa trưa Hứa Khinh Khinh tắt phim truyền hình đi, bắt đầu tìm kiếm các loại cơm hộp.

Cô nằm ngửa ở trên sô pha, giơ di : “Này, người kia, muốn ăn cái gì?” Cô chơi đến nhàm chán, bỗng có chút bực mình.

Trong vòng bè, đã có người đăng ảnh chụp gần đây, ánh mặt trời xán lạn trên đường ven biển bắc Thái Bình Dương, trên bờ cát tất cả đều là trai đẹp cởi trần nửa người trên.

Nếu không phải Tạ Liên Thanh kéo tới tăng ca với ấy, lúc này hẳn là đã xuống máy bay chuẩn bị đi xem show. Càng nghĩ Hứa Khinh Khinh càng tức giận, bực đến không muốn gọi tên Tạ Liên Thanh.

Tạ Liên Thanh không hiểu đang yên đang lành sao tự dưng lại tức giận, cũng không định chọc ổ kiến lửa. Anh : “Đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn.”

Hứa Khinh Khinh rốt cuộc chịu , nghi hoặc hỏi: “Buổi chiều không cần đi sao?”

“Không cần.” Tạ Liên Thanh đang cố gắng nhanh chóng xử lý một ít công việc cuối cùng. Anh vội cả buổi sáng, chính là bởi vì muốn xử lý xong cả phần việc buổi chiều.

Ai ngờ chủ muốn đưa đang nhàm chán đi ra ngoài chơi, đối phương lại nhăn lại mày: “Anh muốn trốn việc?!”

Cô ngồi dậy, như là phát hiện một việc không thể tưởng tượng, thái độ nghiêm túc: “Tạ Liên Thanh! Thái độ việc của có vấn đề!”

Đừng thấy mấy tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết chỉ cần giơ tay liền "Trời lạnh rồi, nhà họ Vương nên sản thôi", hay cứ mở mắt là đi tìm vợ, du lịch khắp thế giới, cả ngày giống như không có công việc gì đứng đắn để . Trong đời sống hiện thực, những người nắm quyền đều rất bận, chỉ có mấy cậu ấm nhàn rỗi không cần kế thừa gia nghiệp mới có thể nhàm chán như .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...