ết tiệt, vừa lùn vừa xấu, cả đời không ai cưới.”
Tôi giả vờ không nghe, vui vẻ hỏi Lương Trầm tối nay ăn gì.
“Lòng gà xào ớt.”
“Tôi muốn ăn ba bát cơm.”
“Chỉ cần cô lấy tôi, ăn mười bát cũng được.”
Lương Trầm không lúc nào không cầu hôn.
“Cảm ơn ý tốt của anh, tôi không phải heo không ăn nổi mười bát.”
Tôi nhảy lên ghế sofa tiếp tục tìm việc.
Hệ thống tiếp tục chửi rủa.
“Cố Kiều Kiều là kẻ ngốc, kẻ đần độn, kẻ không biết tình cảm.”
Nó không phải người, nếu không tôi thực sự lo nó có khát nước không, chửi suốt ba mươi phút không mệt.
Tôi từng là kẻ chinh phục kinh nghiệm đầy mình, kệ nó chửi, tôi coi như không nghe, tức ch///ết nó.
Bạn thấy sao?