Sau Khi Trở Lại, [...] – Chương 1

chuong-nho-cua-hoai

Lời từ người đăng

chuong-nho-cua-hoai · Tác giả

ết rồi, lúc này lại muốn xác ch///ết vùng dậy.

Tôi xô đám đông chắn đường mình, bước lên sân khấu và giật micro từ tay người dẫn chương trình.

“Bố, cô ấy là ai?”

Chưa kịp để bố tôi phản ứng.

Chú rể Lý Trạch gần nhất ôm chặt lấy tôi.

"Kiều Kiều, cuối cùng em đã trở lại."

Tôi nghi ngờ anh ta muốn trả thù tôi, sức mạnh lớn đến mức như muốn siết chặt tôi.

"Anh... buông ra, tôi không thở được!"

Nghe vậy, Lý Trạch lập tức buông tay, "Kiều Kiều, xin lỗi."

Lời này có chút ý nghĩa sâu xa.

Là xin lỗi vì đã siết chặt tôi, hay là xin lỗi vì đã cưới người khác.

Cô dâu và bố tôi từ xa nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đến, không để ý đến hình ảnh.

Cô dâu mắt đỏ hoe, diễn vai người con gái ngây thơ rất đúng cách.

“Chị trở về thật là tốt, chúng em đã lo lắng cho chị rất lâu.”

Chị?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-tro-lai-toi-tro-thanh-doi-tuong-bi-cong-luoc/chuong-1.html.]

Ai là chị của cô ta, mẹ tôi chỉ có một con gái là tôi.

Nhanh chóng, một người phụ nữ khác bước lên sân khấu, trước n.g.ự.c bà ta dán một bông hoa đỏ.

“Kiều Kiều, chúng ta xuống thôi, hôm nay là lễ cưới của em gái con Vu Tâm và Lý Trạch.”

Bà ta tỏ ra quen thuộc đến mức làm tôi khó chịu.

“Xin hỏi, bà là ai?”

“Kiều Kiều, không được vô lễ, đây là dì Tần Thư của con.” Bố tôi mặt lạnh nói với tôi.

Tôi nhìn qua Tần Thư, rồi nhìn người khác.

“Mẹ tôi đâu?”

Xung quanh im lặng, tiếng bàn tán phía dưới cũng biến mất.

Bố tôi muốn nói nhưng lại ngập ngừng.

Một lúc lâu sau, ông mới nói: “Kiều Kiều, để em con tổ chức lễ cưới trước, chuyện của mẹ con sẽ nói sau khi lễ cưới kết thúc.”

Tôi không vui nhíu mày, “Hôm nay không cho tôi một lời giải thích, lễ cưới sẽ không diễn ra.”

Vu Tâm cẩn thận nắm tay áo của Lý Trạch, yếu ớt gọi một tiếng, “Anh Trạch.”

Tôi liếc mắt qua, Lý Trạch lập tức lên tiếng.

“Lễ cưới hôm nay, Kiều Kiều nói thế nào thì làm theo thế ấy.”

Lời này khiến hai mẹ con Vu Tâm tức giận đến mức mặt xanh lét.

“Ông Cố, nói thẳng với nó đi, mẹ nó ch///ết rồi, đừng làm hỏng lễ cưới của con gái tôi.”

Tôi hung hăng nhìn bà ta, “Bà nói lại lần nữa.”

Tần Thư sợ hãi run lên, nhưng cảm thấy mình là trưởng bối không nên sợ tôi.

Bà ta ngẩng đầu lên nói lại: “Mẹ cô đã ch///ết rồi.”

“Mẹ bà mới ch///ết ấy.”

Tôi nắm lấy tóc bà ta và đánh túi bụi.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, mọi người xung quanh cuống cuồng muốn kéo chúng tôi ra.

Nhưng không ai biết khi tôi nổi điên, ngay cả chính tôi cũng sợ hãi.

"Cẩn thận."

Không biết ai đó đã đẩy tôi, tôi ngã xuống từ sân khấu.

Một người đàn ông lạ mặt đỡ lấy tôi.

Khuôn mặt anh ta hiện rõ trước mắt tôi, trông rất lạ nhưng lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Thật là kỳ quặc.

"Chủ nhân, giá trị rung động của Cố Kiều Kiều đã tăng lên mười phần trăm." Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên.

Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, nếu không sao tôi lại nghe thấy giọng hệ thống.

Rõ ràng nó đã rời khỏi cơ thể tôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Truyện liên quan

Đăng nhập





Đang tải...