Sau Khi Tôi Trở [...] – Chương 15

không bao lâu sau khi ấy biến mất , tôi đã đi khắc mọi nơi ở Mạc Hà , cứ đi rồi dừng , đi rồi dừng . hoàn thiện tâm nguyện cho ấy .

 

lúc đi , tôi đã vô cứu một cậu bé khi sắp bị xe tông , đổi lại tôi lại bị đâm ch*t trong vụ tai nạn xe ấy .

 

cũng tốt , tôi đỡ phải đi trên hành trình nhạt nhẽo này đến lúc tận . dù chỉ là mấy tháng ngắn ngủi nữa là tôi sẽ xuống đó tìm ấy vì căn bệnh của tôi hiện tại thật sự không có ấy bên cạnh , nó chỉ như 1 vòng lặp cứ sáng rồi tối , sáng rồi tối . 1 vòng lặp vô vị ,  ít nhất khi ch*t đi , cái ch*t của tôi cũng không quá vô dụng .

 

là con trai cả nhà họ Tống , từ nhỏ đã định người thừa kế , đám người bọn họ ngoài miệng thì bảo muốn tốt cho tôi như thực tế lại chỉ đang ép buộc đào tạo tôi thành người thừa kế thực sự chẳng quan tâm tôi có muốn hay không . về mọi thứ bọn họ ép buộc tôi phải thật sự hoàn hảo , kể cả là về nỗi sợ , bọn họ cũng không bỏ qua mà ép buộc tôi bằng mọi cách phải loại bỏ . bọn họ thường  

 

- nỗi sợ chỉ là ảo ảnh tâm lý mà bản thân con tự mình nghĩ ra cho mình thôi , không thể khắc phục nó , con mãi mãi không thể trở thành người thừa kế nhà họ Tống .

 

tôi cũng có muốn trở thành người thừa kế đâu …

 

dưới sự áp bức từng ngày như thế .

 

cũng chính bởi vì như thế mà tôi dần trở lên trấn tĩnh hơn so với mọi đứa trẻ cùng trang lứa , trở nên thờ ơ và vô cảm với mọi điều 

 

năm đó bị bắt cóc , tôi chỉ là cậu bé 10 tuổi , lúc đó cũng khá sợ rất nhanh sau cũng bình ổn trở lại . trong căn phòng tối đó , tôi đã thấy một bé nhỏ ngồi trong góc mọi thứ . lúc thì bày trò trèo lên kệ của sổ để xem bên ngoài , lúc thì lại đi quanh căn phòng tìm kiếm gì đó . chẳng thể nào hiểu bé như thế nào , tôi ban đầu cũng chẳng định quan tâm .

 

cứ mấy ngày như thế cho đến khi tên sát nhân đó đã dẫn đi vài người trong căn phòng , đến tối lại mang trả bọn trẻ với vẻ nguyên dạng không bị thương tích trở về . lúc vào phòng , bọn trẻ còn tốt cho hắn , chỉ thấy bé đang ngồi cách tôi 1 mét nhíu mày , khuôn mặt dường như có nét coi thường non nớt mà thủ thỉ 1 góc mà đám bọn trẻ kia không nghe thấy

 

- toàn kẻ ngốc hết rồi 

 

lúc đó , trong không gian tối mờ ảo , ánh trăng soi vào từ cửa sổ chiếu dịu ánh sáng nên người bé ấy , khi nghe thấy , chẳng hiểu sao trong lòng tôi có chút buồn .

 

không biết tôi lúc đó mang tâm như nào , tôi đã bắt chuyện với bé . bé ấy cũng chỉ ngây ngô non nớt mà trả lời lại . khoảng thời gian ấy , có lẽ sẽ có 1 ngày tôi bị chính tên sát nhân kia gi*t ch*t tôi cũng không lo lắng đến . khoảng thời gian mà ở bên cạnh bé , dường như tôi đã cảm thấy chút bình yên chưa từng có , từ lúc có nhận thức về ký ức đến bây giờ tôi luôn phải sống trong sự áp bức vô hình của đám người mang danh tiền bối kia 

 

có lẽ , tôi lại mong muốn bên bé ấy nhiều chút . 

 

chẳng biết bao lâu sau , bọn tôi cảnh sát phát hiện và cứu ra , tôi lại quay lại sống với sự áp đặt của mọi người khác với lúc trước , tôi dường như đã có lý do để tiếp tục , lại có 1 hy vọng gặp lại bé ấy .

 

từ đó , tôi dần dần lớn lên , tìm kiếm bé năm ấy . 18 tuổi khi lên đại học tôi đã phải tự mình vừa học vừa tiếp quản công việc , dù rằng chỉ là 1 ít . lên 20 tôi phát hiện ấy khi đi ăn nhà đối tác cũng chính là Cố gia 

 

đã 10 năm trôi qua , bé năm ấy đã trở thành 1 nàng thiếu nữ 15 tuổi xinh đẹp . lúc tôi đến là lúc ấy đòi ra ở riêng , đoạn tuyệt quan hệ với Cố gia 

 

lão già Cố gia cũng khá tinh mắt , biết tôi  để ý Lục Miêu , lúc đó liền trở mặt tự mình ngỏ ý muốn đưa ấy lên giường tôi 

 

ha , 10 năm qua chẳng biết ấy sống với đám người đó thế nào , 10 năm chung sống chỉ vì 1 dự án nhỏ với Tống gia mà đám người bọn họ tự nguyện đưa ấy lên giường đối tác 

 

tôi lúc đó cũng khinh bỉ bọn họ vô cùng ấy , tôi lại thoả thuận giao dịch với Cố gia bởi tôi cũng không biết nếu ấy lại bị bọn họ đưa lên giường người khác thì tôi sẽ ra sao . 

 

, tôi đã lấy các dự án của Tống gia để đổi lại sự tự do cho người . khi ấy ra ngoài ở , tôi cũng chỉ dám lặng lẽ âm thầm giúp đỡ ấy , lâu dần tôi phát hiện ánh mắt của tôi luôn vô thức mà hướng về ấy . 

 

có lẽ nó đã luôn hướng về ấy từ 10 năm trước trong vô thức mà tôi không hay biết gì cả .

 

tưởng chừng như cách xa đám người kia ra thì ấy sẽ có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn . nào ngờ chỉ với vài năm ấy lại vô cớ bị bọn chó đó đẩy chết .

 

rồi trong buổi tang lễ của ấy , tôi đã thấy người , 1 linh hồn thuần khiết xinh đẹp , đôi mắt trong sáng tựa như sao sáng mặc dù đôi mắt ấy mang theo chút phần tâm trạng .

 

từ khi ấy xuất hiện trong cuộc sống của tôi , dường như nó đã thay đổi rất nhiều , không thể kể hết . ấy mang niềm vui vào cuộc sống của tôi , mang mọi dự đoán tương lai của tôi thêm màu sắc 

 

ngày hôm đó , khi gọi ấy là ' bé cưng ' hay ' bé ' , thực sự tôi cũng chẳng biết  nó chỉ xuất phát từ lòng hiếu kì vui hay chính là xuất phát từ trái tim .

 

có lẽ , tôi đã ấy , Lục Miêu .

 

tôi thích gọi ấy là bé cưng hơn nhiều , biết sao giờ , tôi chót rồi ! không gỡ ra .

 

13 năm qua , 10 năm mong mỏi gặp mặt , 10 năm chỉ nhớ duy nhất 1 người , 10 năm tìm kiếm khắc sâu vào tâm trí , 10 năm ấy trở thành nguồn sống cho tôi , 13 năm ấy trở thành sự sống không thể thiếu trong tôi . dường như chỉ với 1 đoạn thời gian ngắn ấy , tôi đã phải đổi tới 13 năm , dường như ấy chỉ trong 1 đoạn thời gian ấy , đã khiến tôi 13 năm coi ấy là tâm can bảo bối , là viên ngọc quý cần nâng niu . là ánh trăng soi ánh sáng lẻ loi vào chính cuộc đời đen tối , nhạt nhẽo cho tôi , khiến tôi chạy theo nó mòn mỏi không hồi kết .

 

huống hồ , vì tôi mà ấy đã mất đi người thân duy nhất , vì tôi mà ấy phải sống trong cuộc sống tàn độc thế này . nếu như năm đó tôi chết đi trong đống đổ nát kia , chắc chắn khi đó , ba ấy vẫn sẽ sống với ấy bây giờ , là tôi đã cướp đi tuổi thơ và thanh xuân vốn tươi đẹp của ấy . là tôi có lỗi với ấy , nên phải trả lại cả 1 đời cho người .

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...