- ngừng ngừng ngừng , ngừng ngay không !
hoá giận ngay tức khắc , suy cho cùng đều là con hết . nếu là người thì không sao hắn ta lại lấy câu này để trêu thì có chút.... ngượng ngượng..…
- không ngừng
đối diện với khuôn mặt của , vẫn nhơn nhơ chuyện thường
- rồi , đi thôi
- đi đâu ?
- hẹn hò
- này , Tống Tấn Phong.
- đây
- ế đến mức gọi 1 hồn ma là..…
- là gì ?
- là là ...là ....chịu thôi , tóm lại tự biết cũng đừng có gọi tôi như thế .
- ồ …
tôi như bị ta tìm thấy công tắc , hễ cứ gọi như kia thì tôi đều sẽ xù lông lên .
rồi ta xuống , vào trong xe . đồng hồ hiện thị 7 giờ 24 tôi bay vào mà ngồi , bánh xe bắt đầu khởi từ từ rồi tăng tốc , tôi ngồi ra ngoài cửa sổ .
ánh đèn trên phố lần lượt phóng to rồi đi qua , thành phố này rất đẹp nếu từ trên cao xuống cảm giác sẽ lung linh hơn nhiều .
ngày hôm ấy , tôi và ta đã đi chơi nhiều nơi , chẳng nhớ rõ là chỗ nào . vì hôm đó ấn tượng nhất của tôi có lẽ chỉ ở trên ngọn núi kia .
vài tháng trôi qua , nhà họ Cố lần lượt lên hot search , cứ mỗi 1 vụ nhà Cố gia dần lắng xuống thì 1 vụ khác lại nổi lên , hiện tại nghe Cố gia đang phải kiếm vốn đầu tư cho công ty cũng chẳng ai rảnh mà cho mượn bởi họ biết giờ Cố gia chỉ còn là 1 cái vỏ rỗng . gần đây nhất là vụ Nguyệt Đường biển thủ quỹ công ty và video Cố Niệm Thư đẩy tôi rơi từ tầng 6 bệnh viện hôm đó . sau khi video tung lên , cảnh sát hình sự hình như đã ghé thăm Cố gia . đời tư của Cố Niệm Thư cũng móc ngoáy ra rất nhiều , ví dụ như Cố Niệm Thư chơi thuốc kích thích , là nghệ sĩ luôn dùng kế hèn để lấy giải , cả chuyện tôi bị bọn họ bạo hành cũng điều tra ra .
" chậc , quả nhiên thiên hạ này không có gì mà các hùng bàn phím không soi ra , móc ngoáy đến ruột rỗng tếch "
tôi ngồi ngay ngắn xem tin tức trên mạng , Tần Phong đi uống nước . lúc quay lại , tay vẫn còn cầm ly nước
- bé cưng sao , chăm như thế sẽ hỏng mắt đấy
nhiều lần bị ta gọi là bé cưng hay bé gì gì đó , dường như tôi đã tê liệt dây thần kinh ngượng ngùng mà quen dần với cách của ta , không thèm để ý nữa , mặc kệ ta thích gọi thế nào , tôi trả lời :
- cho xin đi , tôi đã ma rồi
- ma cũng không thể bị cận sao ?
.…
- tôi không biết , chuyện đấy thì sao mà tôi biết
- rồi , nghĩ hôm nay đi đâu chơi chưa
tôi lắc đầu , thời tiết ngoài trời cũng bắt đầu lạnh hơn , tôi
- tháng 11 rồi , chẳng còn chỗ nào chơi cả , dường như tôi và đã đi hết trò chơi ở đây rồi
- à , chúng ta có nên du lịch không nhỉ
- thì đi đâu đây , còn tiểu miêu nhỏ nữa , đi thì ai trông.
- sao bé cưng quan tâm mèo dữ , không thể quan tâm Phong đây chút sao ?
ta với giọng nhè nhẹ , bình thản . đứng trước ta , tôi đây giơ cờ trắng đầu hàng
- vâng , Phong thân dấu . không thể bằng ' tiểu miêu nhỏ ' đâu .
sống chung với Tần Phong một thời gian dài , dường như tôi đã bị lây bệnh vô sỉ của ấy sang , có sao đâu , tôi ma rồi , liêm sỉ chỉ còn là hình thức thôi . nghe tôi , ta đi đến bên cạnh ngồi vào ghế sofa :
- có muốn đi đâu không
- .…
tôi im lặng , tôi muốn đi Mạc Hà với trạng sức khỏe của ta hiện giờ , căn bản là không thể đi . mấy tháng sống cùng ta , tôi cũng dần dần biết bệnh ta như nào . lần đến bệnh viện gần đây nhất có lẽ là 2 tháng trước , khi đi khám bệnh cùng ta , tôi đã nghe bác sĩ ta phải ăn uống điều độ , ý giờ giấc sinh hoạt , tránh việc quá sức cũng đừng tức giận quá nhiều . hiện tại mấy tháng nay đi chơi với ấy , ăn uống thì lúc ăn lúc không , hôm thì thức rõ khuya , ăn uống ngủ nghỉ chẳng có cái nào là điều độ cả . hiện tại trông ta đã gầy đi trông thấy , thế vẫn tươi tựa như chẳng cơ chuyện gì . tôi ta hỏi :
- không bị khám bệnh lấy thuốc à !
Bạn thấy sao?